“Vâng!”,Huyền Ca khóe miệng co quắp đáp một tiếng, chuyển hướng chiếc xe ngựađang đi về hoàng cung, tiếp tục đi tới Vinh Vương phủ.
Dung Cảnh không nhanh không chậm sửa sang lại bộ y phục đã bị vò nát, tháo sợi dây thắt lưng xuống, mở chiếckhuyên cài áo ra, gỡ tấm sa mảnh, buông ống tay áo gấm xuống, không mấtnhiều công sức, chỉ trong chốc lát đã sửa sang lại bộ y phục thật tốt.Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy sắc mặt nàng không được tốt,khóe miệng tựa hồ lộ ra một nụ cười, hơi nghiêng người về phía trước,hai cánh tay vòng qua thân thể Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Đúc tayvào đi!”.
Vân Thiển Nguyệt đúc tay vào trong tay áo.
Dung Cảnhcầm y phục mặc vào cho nàng, lại buộc thêm dải thắt lưng, cài từng cáikhuyên, xong xuôi hết thảy lại lấy ra một cây lược gỗ cho nàng chải đầu.
Vân Thiển Nguyệt ngồi yên mặc cho hắn tự quyết định.
Chải tócxong, Dung Cảnh lại lấy một chiếc hộp trên vách tường xe, lấy ra mộtchiếc trâm cài lên đầu cho nàng. Hài lòng nhìn sang, tán thưởng: “Cũngkhông tệ lắm!”.
Vân Thiển Nguyệt mặc kệ hắn, không hề nói gì.
Dung Cảnhkhông lưu tâm, lui người về phía sau một chút, lại dựa người vào thànhxe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thể hiện rõ ràng là tâm tình hắn không tệ.
Hai người đều không cất tiếng, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Không lâusau, xe ngựa dừng lại trước cửa Vinh Vương phủ, thanh âm của Huyền Calại một lần nữa truyền đến: “Thế tử, đã về đến phủ!”.
Dung Cảnh đáp một tiếng, mở mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, chậm rãi kéo màn xe, nhẹ nhàng vươn người xuống xe trước.
Sau khithấy hắn đã xuống xe, Vân Thiển Nguyệt mới nhảy xuống khỏi xe ngựa. Chân nàng vừa chạm xuống đất đã nghe thấy một loạt những tiếng hít vào thậtsâu, nàng nhìn về phía đó, chợt nhận ra trước cửa Vinh Vương phủ cókhông ít người. Ngoại trừ thị vệ canh giữ bên ngoài cửa còn có Dung Linh Lan cùng hai nữ tử y phục cao quý nàng chưa từng thấy, lại có hai namtử trẻ tuổi và một lão đầu. Hai nam tử trẻ tuổi kia nàng đã gặp ở Linhđài tự, không lầm thì là huynh đệ cùng họ nhưng khác chi của Dung Cảnh.Lão đầu kia nàng cũng đã gặp qua ở Bắc Sơn viện sau khi được cứu ra ởLinh đài tự, nhìn quần áo thì đoán được hắn là Đại quản gia Vinh Vươngphủ. Những thanh âm hít vào thật sâu khi nãy phát ra từ hai nam tử trẻtuổi kia.
Ánh mắtVân Thiển Nguyệt quét qua mấy người đó một vòng, thấy hai nam tử kiagiương ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, nhưng nàng cũng không dừng lại, sắcmặt không hề thay đổi.
“Ca ca, tại sao… nàng lại tới đây?”, Dung Linh Lan nhìn Vân Thiển Nguyệt, cất tiếng hỏi Dung Cảnh.
“Nàng tới ở trong phủ chúng ta mấy ngày”. Dung Cảnh nói.
Nàng nói ở lại Vinh Vương phủ lúc nào? Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh,vừa muốn cất tiếng đã thấy Dung Cảnh quay lại nhìn nàng một cái, nhướngmi nói: “Chẳng lẽ ngươi có thể ngày nào cũng dậy từ canh ba để tới VinhVương phủ, buổi tối giờ Tuất mới trở về Vân Vương phủ sao?”.
Vân Thiển Nguyệt lập tức im miệng, đương nhiên không thể! Tuyệt đối không thể!
“Vậy có phải là nên ở lại Vinh Vương phủ mấy ngày không?”. Dung Cảnh lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt rất không tình nguyện gật đầu.
Dung Cảnhthu hồi tầm mắt, quét qua mấy người đang đứng ở cửa, ánh mắt dừng lại ởhai nam tử trẻ tuổi, nhạt giọng nói: “Hôm qua ta nhận được thư từ ThiênTuyết sơn, trong thư nói Dung Phong hai ngày nữa sẽ tới kinh thành. Tahiện tại cần phải tĩnh dưỡng bồi bổ thân thể, hơn nữa lại nhận ủy tháccủa Vân Vương lão gia dạy chữ cho Thiển Nguyệt tiểu thư, không có thờigian thiết đãi hắn. Cho nên, đành phải làm phiền nhị ca và tam ca! Hắnvừa mới trở về kinh, lần này là vì đại hội Võ Trạng nguyên mà đến, chúng ta cùng mạch, lại cùng chi, chiếu cố tới hắn là chuyện đương nhiên nênlàm. Văn bá phủ trước kia đã bỏ hoang, hai người an bài cho hắn ở tạiđây luôn đi!”.
Dung Cảnhdứt lời, nhưng hai người trẻ tuổi kia lại không hề lên tiếng, tầm mắtvẫn hướng về Vân Thiển Nguyệt không dời một tấc, không hề nghe thấy Dung Cảnh nói gì cả. Cả hai đều đang nghĩ đây chính là Vân Vương phủ ThiểnNguyệt tiểu thư quần là áo lượt một chữ bẻ đôi cũng không biết sao? Hômnay nàng duyên dáng yêu kiều, tử y cao quý, vẻ mặt thanh đạm, cao nhãuyển chuyển, không hề giống với lời đồn chút nào cả.
Ánh mắtDung Cảnh liếc về phía Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy sắc mặt nàng không hề thay đổi, hắn che giấu ánh mắt và thần sắc lạnh lùng, nói với haingười: “Cứ an bài cho hắn ở Thúy Hoa hiên đi!”.
Hai người kia gật đầu trong vô thức.
Dung Cảnh xoay người bước vào bên trong phủ, Vân Thiển Nguyệt cất bước đuổi theo phía sau.
“Thế tử,lão Vương gia nói nếu như người trở về thì đến thư phòng của lão Vươnggia một chuyến!”, Vinh Vương phủ Đại quản gia Dung Phúc cũng không tinnổi vào hai mắt mình, Thiển Nguyệt tiểu thư mà hắn từng gặp tựa hồ không có mang bộ dạng như vậy.
“Cứ để gia gia chờ thêm lát nữa, ta an bài cho Thiển Nguyệt tiểu thư xong sẽ tới”, Dung Cảnh cũng không quay đầu lại.
“Vâng…”, Đại quản gia Dung Phúc khom người lên tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Ca ca,huynh dạy chữ cho nàng? Nàng… nàng vào ở trong phủ chúng ta? Không tốtlắm đâu…”, Dung Linh Lan ngó nhìn Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt theo đuôi(*) đi theo bóng lưng của Dung Cảnh, không nhịn được mà cất tiếng. VânThiển Nguyệt có tài đức gì mà lại được thế tử ca ca dạy chữ cho? Hơn nữa lại còn muốn vào ở trong Vinh Vương phủ?
(*)Nhắm mắt theo đuôi: rập khuôn theo kẻ khác. (“Trang Tử, Điền Tử Phương”:‘phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu’. Có nghĩa là: thầy đi trò cũngđi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng,hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.
“Không cógì là không tốt cả! Vân thế tử phụng bồi bên công chúa, không có aitrông nom nàng, lão Vương gia đã phó thác nàng cho ta rồi!”. Dung Cảnhquay đầu nhìn Dung Linh Lan một cái, thản nhiên nói: “Lúc ta mới xuấtphủ thấy tiểu quận chúa Hiếu thân vương phủ dường như đã đi tới Thừatướng phủ rồi, đoán chừng là tới thăm Tần tiểu thư. Muội muội nếu nhưkhông có việc gì thì đi xem một chút đi!”.
“Thật ra ngươi cũng quan tâm tới nàng!”, Vân Thiển Nguyệt cúi đầu hừ một tiếng.
“Phủ Thừa tướng ở rất gần phủ Thái tử, là ở trên cùng một con đường!”, Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời giật mình hiểu ra, thì ra là như vậy!
“Đúng vậya, thế tử ca ca nói đúng, muội nên đến thăm Ngọc Ngưng một chút!”. DungLinh Lan vừa nghe như vậy lập tức nhận ra mình không nên tham gia vàochuyện Vân Thiển Nguyệt có học chữ từ thế tử ca ca hay có ở trong VinhVương phủ hay không, vội vàng sai người chuẩn bị xe. E là trong lòngkhông phải là muốn tới Thừa tướng phủ mà là tới phủ Thái tử. Nàng làmsao có thể để cho người khác đoạt được tâm của Thái tử chứ? Ngày hôm đó, nàng ngồi chung xe ngựa với Thái tử trên đường trở về, chợt nhận raThái tử điện hạ đối với mình tốt hơn trước rất nhiều, nàng đương nhiênmuốn rèn sắt khi còn nóng(*).
(*) Rèn sắt khi còn nóng: tranh thủ cho kịp thời cơ.
“Nhị tỷtỷ, không phải tỷ đã nói muốn dẫn chúng ta đi dạo phố sao? Nghe nói YênChi phường ở đường phía tây lại mới có loại phấn thượng hạng, tỷ khôngđi mua sao?”. Cô gái đứng bên phải Dung Linh Lan lập tức hỏi thăm. Nànglà Vinh Vương phủ tứ tiểu thư.
“Đúng vậya, không chỉ Yên Chi phường ở đường phía tây có phấn thượng hạng mà Thúy Ngọc phường ở đường phía đông cũng có trang sức đeo tay thượng hạng,nghe nói là kiểu dáng mới đấy!”. Một nữ tử khác thấy vậy lập tức lêntiếng. Nàng là Vinh Vương phủ ngũ tiểu thư.
“Ngày mailại đi!”, Dung Linh Lan làm gì có tâm tư nào mà đi mua phấn son haytrang sức đeo tay, khoát khoát tay với hai người: “Hai người tự mình đicũng được!”.
Hai người kia đương nhiên biết tâm tư của nàng, khóe môi lập tức cong lên.
Dung LinhLan không hề để ý tới hai người, thấy xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi liền lập tức lên xe. Xe ngựa rất nhanh đã rời Vinh Vương phủ đi về hướng phủ Thái tử.
“Nhị thẩmcũng chẳng quản nhị tỷ, cứ để cho nhị tỷ ngày nào cũng tới phủ Thái tửnhư vậy”. Tứ tiểu thư nói. Nàng là con vợ cả của Tam lão gia Vinh Vươngphủ, sở dĩ gọi là tứ tiểu thư là theo thứ tự trong Vinh Vương phủ.
“Tứ tỷ tỷ, chuyện như vậy nhị thẩm đương nhiên sẽ không quản rồi. Nhị thẩm còn ước gì nhị tỷ sẽ được gả vào phủ Thái tử ấy chứ!”. Ngũ tiểu thư là con vợcả của Tứ lão gia Vinh Vương phủ, nàng thấy Dung Linh Lan vội vã lên xengựa rời đi liền bĩu môi.
“Ta thấy Thái tử điện hạ kia chẳng có gì hay cả, ta cảm thấy tứ hoàng tử không tệ đâu!”, tứ tiểu thư nói.
“Tứ hoàngtử đương nhiên không tệ, nhưng đó là bởi tỷ chưa thấy thất hoàng tử màthôi, nếu tỷ đã từng gặp thất hoàng tử một lần rồi, chắc chắn sẽ khôngnói như vậy, theo muội thấy, thất hoàng tử còn giỏi hơn cả tứ hoàng tửvà Thái tử điện hạ ấy chứ!”, ngũ tiểu thư nói.
“Thấthoàng tử? Chính là vị hoàng tử năm năm trước bởi vì mẫu thân phạm tộinên cũng bị dính líu, bị giáng chức đi Bắc Cương nhập ngũ sao?”.
“Ừ, chínhlà hắn. Nghe nói thất hoàng tử năm năm trước đi Bắc Cương, gặp đúng lúcBắc Cương đang hỗn loạn, khi ấy có không ít quan viên trong triều đãchết, tất cả mọi người đều bó tay không có biện pháp giải quyết, hoàngthượng định phái đại quân tới bao vây tiêu diệt, nhưng không biết thấthoàng tử đã dùng cách gì mà có thể ngăn lại cuộc bạo loạn kia, đượchoàng thượng tán thưởng, miễn cho tội trạng, để cho hắn ở lại Bắc Cươngrèn luyện, khi lập được công lớn sẽ để hắn trở về kinh. Nghe nói thấthoàng tử bắt đầu đi lên từ một binh lính nhỏ, hằng năm đều lập được công trạng, khiến hoàng thượng cực kỳ vui mừng, liến tục ban thưởng cho thất hoàng tử. Năm ngoái Bắc Cương xảy ra nạn hạn hán, thất hoàng tử phá núi dẫn nước hóa giải được hạn hán, hoàng thượng đã thăng thất hoàng tử lên ba cấp, nghe nói là hiện tại đã ân chuẩn cho thất hoàng tử về kinh rồi, nhưng thất hoàng tử lại cự tuyệt, nói không muốn trở về kinh, tìnhnguyện ở lại trấn thủ Bắc Cương. Hoàng thượng lại càng tán thưởng hơn,nói rằng đây mới là đứa con trời tốt!”. Ngũ tiểu thư hạ giọng, không che giấu khỏi sự mê mẩn hiện lên trên nét mặt.
“Nguyênlai là như vậy! Nói như vậy thất hoàng tử kia quả thực là quá đượcrồi!”, tứ tiểu thư cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ, hỏi ngũ tiểu thư: “Muội đãtừng gặp thất hoàng tử rồi sao? Sao có thể biết rõ chuyện của thất hoàng tử như vậy?”.
Ngũ tiểu thư đỏ mặt, thấp giọng nói: “Năm năm trước, lúc thất hoàng tử phải rời kinh, muội từng có gặp qua một lần”.
“A, chínhlà cái lần mà muội lén chạy ra ngoài chơi, khi trở về suýt nữa bị tứthẩm đánh gãy chân phải không?”. Tứ tiểu thư chợt hiểu ra.
“Ừ!”, ngũ tiểu thư gật đầu.
Tứ tiểuthư nhìn ngũ tiểu thư, hiển nhiên là có thể nhận ra nàng đối với thấthoàng tử là nhất kiến chung tình, hiện tại tình càng sâu ý càng đậm,nàng mặc dù ca tụng công trạng của thất hoàng tử, nhưng vẫn xem thườngnói: “Hắn mặc dù lập được công trạng, được hoàng thượng tán dương, nhưng như vậy thì có ích gì? Mẫu phi hắn phạm tội, toàn bộ gia tộc đều bịdính líu, giờ chỉ còn có hắn một thân một mình. Hơn nữa, thân phận củahắn làm sao có thể cao hơn Thái tử điện hạ và tứ hoàng tử? Mặc dù mẫuphi của Thái tử điện hạ không tôn quý, nhưng cũng được nuôi dạy trêndanh nghĩa của hoàng hậu. Là thân Thái tử, đây mới là tôn quý. Mà mẫuphi tứ hoàng tử lại xuất thân tôn quý, là Trần Qúy phi đã qua đời trongcung. Mặc dù Trần Qúy phi đã qua đời, nhưng thân phận tứ hoàng tử trướcsau vẫn tôn quý, bởi vì cũng đã từng được hoàng hậu nuôi dạy. Thất hoàng tử này, cho dù có thế nào thì thân phận và địa vị cũng không thể sánhvới Thái tử điện hạ và tứ hoàng tử được. Ngay cả khi hắn lập được côngtrạng lớn cũng không đủ”.
Ngũ tiểu thư cắn môi, không nói nên lời.
Tứ tiểuthư lại nói: “Huống chi thất hoàng tử cũng chẳng thức thời chút nào.Hoàng thượng ân chuẩn cho hắn về kinh, vì sao hết lần này tới lần kháchắn cũng không trở về? Nghe nói Bắc Cương là vùng đất lạnh khủng khiếp,đầu óc thất hoàng tử này chẳng lẽ hư rồi, lại muốn cả đời canh giữ ở Bắc Cương? Cho dù có bản lĩnh đội trời đạp đất, sau này cũng chẳng có chứcvị gì, chỉ có thể canh giữ ở vùng Bắc Cương kia mà thôi”.
Sắc mặt ngũ tiểu thư nhất thời không được tốt, nhưng vẫn không nói được lời nào.
“Ngũ muộimuội à, ta biết tâm tư của muội, cho dù muội thích thất hoàng tử thìcũng có ích gì? Chẳng lẽ muội muốn bị gả tới Bắc Cương mà đi theo hắnchịu khổ sao? Ta thấy hay là thôi đi! Ở Bắc Cương đó tốt bằng kinh thành phồn hoa này sao? Đầu óc thất hoàng tử hư cũng không quan trọng, nhưngđầu óc muội không được hỏng nốt”. Tứ tiểu thư nhìn ngũ tiểu thư, hạgiọng khuyên nhủ: “Ở trong phủ này, ta và muội có tình cảm tốt nhất, dĩnhiên ta cũng chỉ muốn tốt cho muội, nếu như muội lại một mực nhớ thương thất hoàng tử, ta sợ sau này muội sẽ phải chịu nhiều đau khổ”.
“Muội biết rồi tứ tỷ tỷ”, ngũ tiểu thư gật đầu, thần sắc ảm đạm, thấp giọng nói: “Nếu như thất hoàng tử trở lại thì tốt”.
“Nếu trởlại sợ rằng sẽ bị tứ hoàng tử, Thái tử điện hạ và các hoàng tử khác chèn ép, tóm lại là cũng không sung sướng gì. Ta khuyên muội nên nhớ thươngngười khác thì hơn. Ngoại trừ thế tử ca ca của chúng ta ra còn có Nhiễmtiểu Vương gia, Thái tử điện hạ, tứ hoàng tử, còn có Vân Vương phủ Vânthế tử, tam thiếu gia Hiếu thân vương phủ, công tử phủ Thừa tướng, côngtử phủ Thượng thư,… Nhiều nhà có các vị công tử tài hoa lại có địa nhưvậy, lấy thân phận của muội dù sao cũng có thể được chọn lựa, muội cầngì phải chọn một thất hoàng tử nhà không có, địa vị không như vậy? Đâykhông phải là tự khiến mình phải chịu khổ sao? Nếu như tứ thẩm mà biếtđược, nhất định sẽ không tha cho muội!”. Tứ tiểu thư vừa nói tới đâyliền hạ giọng, thanh âm cực thấp nói: “Ta nghe nói tứ thẩm đã bắt đầuchọn người quyết định hôn sự cho muội rồi đấy!”.
Khuôn mặtnhỏ nhắn của ngũ tiểu thư tái đi, nhìn tứ tiểu thư: “Nhị tỷ, tam tỷ vàtứ tỷ còn chưa gả đi, hiện tại cho dù có chọn cũng chưa chắc chắn, muộicần gì phải gấp gáp chứ?”.
“Muộikhông gấp nhưng tứ thẩm lại nóng lòng a!”, tứ thiểu thư vờ giận ngũ tiểu thư, cánh tay nhẹ huých vào bên sườn nàng, cười nói: “Đi, nhị tỷ khôngtới Yên Chi phường và Thúy Ngọc phường thì chúng ta đi!”.
“Ừ!”, ngũ tiểu thư gật đầu.
Hai ngườitrò chuyện một phen, vừa muốn rời đi liền phát hiện hai ca ca nàng cònđứng trước cửa viện nhìn cái gì đó với vẻ mặt kinh ngạc, tứ tiểu thưsửng sốt, theo tầm mắt của hai người mà nhìn lại, nhưng lại không thấygì cả, lập tức hỏi: “Nhị ca, tam ca, hai người nhìn gì đấy?”.
Hai ngườitrẻ tuổi kia một người là đại công tử con trai Nhị lão gia Vinh Vươngphủ – Dung Dực, một người là đại công tử con trai Tam lão gia Vinh Vương phủ – Dung Cát, nghe thấy vậy thì quay đầu lại, Dung Dực hướng về phíatứ tiểu thư và ngũ tiểu thư hỏi: “Nữ tử vừa mới đi vào cùng thế tử chính là Vân Vương phủ Thiển Nguyệt tiểu thư sao?”.
“Đúng vậy!”, tứ tiểu thư cùng ngủ tiểu thư đồng loạt gật đầu.
“Nàng… tại sao lại không hề giống như lời đồn đại bên ngoài?”, Dung Cát hỏi.
“Có điểm không giống sao? Vì sao muội không nhận ra nhỉ? Nàng không phải vẫn là nàng sao?”, tứ tiểu thư nói.
“Ừ, muộicũng cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư không hề giống với trước kia”, ngũtiểu thư nhớ tới Vân Thiển Nguyệt mình vừa nhìn thấy, suy nghĩ tìm mộtvài từ để diễn tả: “Nàng giống như đã trở nên xinh đẹp rồi thì phải!”.
“Đúng, chính là như vậy!”, Dung Dực vỗ tay một cái.
“Cái gìvậy, ta đâu có thấy nàng xinh đẹp gì đâu? Nữ nhân mà một chữ bẻ đôi cũng không biết thì đẹp ở chỗ nào? Đi, chúng ta ra ngoài!”, tứ tiểu thư đưatay kéo ngũ tiểu thư bước ra khỏi cửa.
“Tứ tỷ tỷ, thế tử ca ca của chúng ta tựa hồ đối với Thiển Nguyệt tiểu thư kia cóchút khác lạ đấy!”, ngũ tiểu thư vừa bị tứ tiểu thư kéo đi vừa nói.
“Có điểm nào khác?”, trong đầu tứ tiểu thư hôm nay chỉ chất đầy ý nghĩ về các loại phấn son và trang sức đeo tay mới.
“Tỷ đãtừng gặp người nào mà thế tử ca ca đối với hắn lại có vài phần kínhtrọng chưa? Đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng không có được mấy người”. Ngũ tiểu thư quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, không hềthấy bất cứ ai cả, thấp giọng nói: “Vừa rồi nàng ngồi xe ngựa của thế tử ca ca tới đây đấy! Bao nhiêu năm nay làm gì có nữ tử nào nhích được tới gần thế tử ca ca của chúng ta một bước, chứ đừng nói là ngồi chung xengựa!”.
Tứ tiểu thư bước thêm một bước nữa: “Nghe muội nói như vậy, thế tử ca ca tựa hồ là đối với nàng không tầm thường?”.
Ngũ tiểu thư gật đầu. Nàng suy nghĩ, như vậy đâu chỉ là không tầm thường chứ?
“Hừ, vừarồi muội không có nghe thế tử ca ca là vì nể mặt của Vân lão Vương giamà trông nom nàng ta sao? Nàng như vậy xứng đáng để được thế tử ca cađối đãi bằng con mắt khác sao? Nếu như nói Tần Ngọc Ngưng ở Thừa tướngphủ mà được thể tử ca ca đối đãi bằng con mắt khác thì còn nghe được”.Tứ tiểu thư khinh thường bĩu môi: “Đừng nhắc tới nàng nữa, chúng ta đimau đi! Đi chậm một chút không chừng đồ lại bị người khác đoạt mất!”.
Ngũ tiểu thư gật đầu, mặc dù không đồng ý với ý kiến của tứ tiểu thư nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người rất nhanh đã rời khỏi Vinh Vương phủ.
Dung Dựcvà Dung Cát liếc mắt nhìn, vốn là muốn ra khỏi phủ, nhưng giờ lại đồngloạt quay trở vào, không hẹn mà cùng đi tới hậu viện Tử Trúc Uyển nơiDung Cảnh ở.
Lúc này Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đã đi qua tiền viện Vinh Vương phủ, đi tới hậu viện.
Dung Cảnhvẫn bình thường như trước kia, đi lại nhẹ nhàng khoan thai, mỗi bước đều nhẹ và không gây tiếng động, thoạt nhìn vô cùng vững vàng lại thanhcao. Từ đầu đến cuối hắn không hề quay đầu lại. Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn, vừa thờ ơ không để ý đến hắn, vừa thưởng thức cảnh trítrong Vinh Vương phủ.
Cảnh trítiền viện Vinh Vương phủ cũng giống như Vân Vương phủ, đều là độc nhấtvô nhị, nhưng từ tiền viện đi vào hậu viện thì lại khác biệt hoàn toàn.Những thứ đập vào mắt người ta ở hậu viện không phải là hòn non bộ,không phải là các loài hoa quý hiếm, không phải là khung cảnh xa hoa như ở Vân Vương phủ mà là một bầu không khí thanh tịch và đẹp đẽ, rất bìnhyên. Nhất là con đường mà Dung Cảnh đang dẫn nàng đi này lại khác hẳnvới hậu viện, một cái hồ nước xanh màu ngọc bích (bích hồ) ngăn rõ sântrước với sân sau, trên bích hồ có một cái chòi nghỉ mát, từ bờ hồ tiếnvào phải qua một cây cầu treo, mà cầu treo cũng không phải là quá rộng,vẻn vẹn chỉ có thể cho hai ba người đi qua cùng một lúc. Đi qua bích hồkia là Tử Trúc Lâm. Màu tím của trúc, màu tím của lá cây, rễ cây thẳngtắp, khi gió thổi qua thì đong đưa nhiều vẻ. Tử Trúc Lâm quả thực rấtrậm rạp, phóng tầm mắt ra mãi xa mà không thể thấy đầu bên kia rừng.
Vân ThiểnNguyệt trong nháy mắt đã thấy thích cảnh sắc trước mắt này, không khỏitán thưởng một câu: “Tử Yên mây tía, phong cảnh như họa”.
Dung Cảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái: “Ngươi cũng có khả năng hiểu được vẻ đẹp ở đây?”.
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái: “Bổn cô nương thưởng thức đương nhiên sẽ không sai!”.
“Ừ, khôngsai!”, Dung Cảnh quay đầu lại, ấm giọng nói: “Tựa như con ngựa và chiếcxe ngựa mới kia của ngươi! Chiếc xe kia vừa ra ngoài đường, không cầntreo biển hành nghề, người người đều biết người ngồi trong xe chính làVân Vương phủ Thiển Nguyệt tiểu thư”.
Vân ThiểnNguyệt mặt tối sầm, vừa muốn nói gì đó, chợt nhớ ra ngồi trong xe còn có Thải Liên, lập tức quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Thải Liênđâu, vội vàng dừng bước: “Này, tỳ nữ của ta và chiếc xe ngựa kia dườngnhư đã bị ta ném lại trên đường rồi!”.
“Nếu nhưchờ đến lúc ngươi nghĩ ra… có lẽ xe và tỳ nữ của ngươi đã sớm bị phơikhô giữa đường rồi. Ngươi yên tâm đi, ta đã thông báo cho tỳ nữ và xengựa của ngươi quay trở về Vân Vương phủ rồi, dù sao ngươi tới ở đâycũng không cần nàng ta hầu hạ”, Dung Cảnh nói.
“Quay trở về sao!”, Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Ta từ lúc lên xe ngựa tới giờ đều ở bên cạnh ngươi, ngươi nói như vậy lúc nào?”.
“Lúc ta giúp ngươi mặc y phục”, Dung Cảnh mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp nói.
Sắc mặtVân Thiển Nguyệt lập tức đen lại, nhắc tới chuyện này nàng lại cảm thấytức giận. Nàng không hề nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Vân lão Vương giavà tên lòng dạ hiểm độc này đã thông đồng chọc tức nàng rồi. Lợi dụngnàng căm ghét Dạ Thiên Khuynh mà uy hiếp.
Hai người đều không nói gì nữa, đi qua cầu treo, bước tới trước Tử Trúc Lâm.
Vân ThiểnNguyệt nhìn thấy phía trước có một tảng đá, trên tảng đá có viết một vài chữ to: “Không được cho phép, không được tự ý xông vào”. Vài chữ viếtngoáy, nhưng bởi vì tảng đá rất cao nên mấy chữ này nhìn khá nghệ thuật, quả thực rất bắt mắt. Nàng mở miệng: “Tại sao ngươi không viết Ai tự ý vào sẽ chết?”.
“Ý tứ cũng giống nhau thôi. Chỉ cần là người không được cho phép mà đã tiến vào, kết quả chính là chết”, Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt: “Ngươi thực sự biến mình thành ẩn sĩ cao nhân rồi?”.
“Ẩn sĩ cao nhân thì không phải, nhưng rừng trúc này nếu không có người dẫn thìkhông vào được”, Dung Cảnh chợt dừng bước, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệtphía sau đang trợn trắng mắt, đuôi lông máy hắn nhếch lên, cười hỏi:“Nếu không tin ngươi cứ thử một chút đi? Xem ngươi có thể tự đi không?”.
“Ta còn chưa muốn chết sớm”, Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, thúc giục: “Mau dẫn đường. Nên ăn trưa rồi. Ta đói bụng”.
Dung Cảnhđưa mắt nhìn thoáng qua sắc trời, đưa tay xoa bóp trán, cất bước đi vềphía trước: “Quả nhiên là thời gian trôi nhanh. Ta yêu cầu ngươi canh ba phải dậy học chữ thực là sáng suốt”.
“Ngươi cóthể dậy từ canh ba sao? Nếu như ngươi có thể dậy thì ta sẽ dậy, khôngdậy nổi thì đừng có van xin ta”. Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, ngóchừng bước chân của Dung Cảnh. Nàng kiếp trước từng cùng một vị cao nhân tìm hiểu về một số cơ quan và kỳ môn độn pháp. Nhưng trận pháp trong Tử Trúc Lâm này quả nhiên kỳ diệu, hiện tại nàng không có võ công, đươngnhiên không dám thử sức, nếu như võ công không có bị mất hết, dù thế nào cũng phải thử một chút. Hiện tại chỉ có thể đi theo Dung Cảnh mà thôi.
“Ta dậy được, cho nên ngươi cũng phải dậy”, Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tử TrúcLâm này nhìn từ bên ngoài thì rậm rạp, nhưng thực sự không lớn, chỉtrong chốc lát, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đã ra khỏi Tử Trúc Lâm.Vân Thiển Nguyệt vốn đoán chừng đây là một nơi xa hoa bị rừng trúc phíatrước cản trở, Dung Cảnh ở đây một thời gian dài cũng coi như không phải chịu uất ức, đáng tiếc là nàng nghĩ lầm rồi. Cái đập vào mắt không phải là nhà cửa xa hoa mà là một vùng đất rộng hơn một dặm, mà mảnh đất nàykhông bỏ trống, trên đó trồng bạt ngàn các loại dược liệu. Còn chưa đitới gần đã cảm thấy một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.
Vân Thiển Nguyệt chép miệng nói: “Nếu không biết ta còn tưởng nhà ngươi bán thảo dược mà sống!”.
“Ừ, nói vậy cũng không sai, phần lớn tiền của trong nhà ta cũng là đến từ những thảo dược này”, Dung Cảnh gật đầu.
Vân ThiểnNguyệt yên lặng một chút, di chuyển tầm nhìn, hướng về viện ở bên kia,cửa chính của viện nằm đối diện nơi nàng đang đứng, liếc mắt một cái làcó thể nhìn thấy phong cảnh bên trong. Đã từng thấy xe ngựa bằng gỗ trầm hương, đã từng ăn thiên sơn tuyết liên và cá nướng phù dung giá mộttrăm lượng bạc của Dung Cảnh nhưng cũng không có cảm giác chấn động nhưlúc này. Nàng trợn mắt há mồm nhìn một hồi lâu, lúc nhìn sang Dung Cảnh, ánh mắt không phải là loại ánh mắt dùng để nhìn người, mà là nhìn quáivật, một hồi sau mới phun ra một câu: “Ngươi lại dùng phỉ thúy trải đầymặt đất, dùng bạch ngọc làm rào chắn, dùng san hô làm song cửa, dùngngọc làm bàn, dùng mã não làm ghế đá, dùng đá lục tùng làm bậc thang,dùng thủy tinh tím làm rèm cửa sổ… Ngươi, ngươi không phải là người!”.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, nụ cười nhợt nhạt: “Khó có được lúc ngươi cũng biết phân biệt tốt xấu!”.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt trùng xuống, miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, đánh giá Dung Cảnh: “Ngươi không sợ sẽ có người đào chỗ này lên sao? Như vậy mà ngươi cũng có thể ngủ được sao?”. Nơi hắn ở này rõ ràng là một tòa kim sơn(một núi bảo vật) a!
“Trước mắt vẫn chưa có người nào dám! Ta ngủ rất ngon lành!”, Dung Cảnh cất bước đi về phía sân viện.
Vân Thiển Nguyệt chăm chú nhìn bóng lưng của Dung Cảnh, nhìn một hồi lâu mới lắc đầu, người đấu với người tức chết người a!
Hai ngườimột người trước một người sau vào sân, cảnh trí trước mắt càng hiện rarõ ràng hơn. Vân Thiển Nguyệt một bên chép miệng than thở, một bên nóiliên miên cằn nhằn Dung Cảnh quả thực không phải là người.
Bên trongviện có một người nông dân chuyên trồng hoa, một tỳ nữ quét dọn, mộttiểu đồng đang bận làm việc, khi thấy hai người đi vào, đều nhất tề làmlễ với Dung Cảnh, lại thấy Vân Thiển Nguyệt không chút kiêng kỵ gì liêntục mắng thế tử nhà mình, mà thế tử chỉ mỉm cười coi như không nghethấy, ba người nhất thời đều để lộ ra thần sắc kinh ngạc, liếc mắt nhìnnhau. Bọn họ đã sớm nghe nói thế tử nhà mình đối với Thiển Nguyệt tiểuthư khác với người khác, hôm nay đã thấy, đâu phải là khác với ngườikhác, chính là độc nhất vô nhị. Thử hỏi làm gì có ai dám đứng trước mặtthế tử mà mắng hắn? Ngay cả hoàng thượng cũng phải nhún nhường trước thế tử ba phần. Ba người nghĩ như vậy, chợt nhận ra rằng về sau cho dù cócho họ một trăm lá gan cũng không dám đắc tội với Thiển Nguyệt tiểu thưnày.
Vân ThiểnNguyệt mắng Dung Cảnh một hồi lâu mới đưa mắt nhìn, phát hiện ra trongviện có ba người, ba người quần áo cũng rất bình thường, một lão đầu cầm trong tay cái cuốc và cây kéo, thoạt nhìn thì biết là một nông dânchuyên trồng hoa, ước chừng hơn sáu mươi tuổi. Một tỷ nữ, ước chừng bằng tuổi với Ngọc Trạc ở bên cạnh lão Vương gia, bộ dạng khoảng mười sáumười bảy gì đó. Một đứa nhỏ nữa mặt mày thanh tú, khoảng mười ba mườibốn tuổi, khuôn mặt rất non nớt. Nàng cẩn thận nhìn ba người một lần,nhận thấy hô hấp của ba người đó đều rất nhẹ, đặc biệt là lão nhân kia,tựa hồ như ngay cả một hơi thở cũng không thể nghe thấy, hiển nhiên làcó võ công, hơn nữa, võ công rất cao cường. Nàng thu hồi tầm mắt, khôngtrách được nơi này không có người dám chú ý tới. Phía bên ngoài có liênhoàn trận pháp tinh diệu, đi sai một bước là chết không có chỗ chôn, bên trong có ba người đều là kẻ có thể một mình địch trăm người. Như vậythì làm gì mà phải sợ? Cái tên lòng dạ hiểm độc này không an tâm ngủ mới là lạ.
“Khôngcông bằng a! Thực sự không công bằng mà!”, Vân Thiển Nguyệt nghĩ tớikiếp trước nàng khổ cực làm việc, tất cả số tiền cộng lại cũng khôngđáng giá bằng một khoảnh đất chỉ to bằng lòng bàn tay ở nơi này, nàngthực sự muốn đả kích. Lại nghĩ tới nàng vất vả khó nhọc giấu đi mười hai bức tượng Phật ở Linh đài tự, làm sao có thể mua được mảnh đất giốngnhư nơi nàng đang đứng đây, nàng lại càng muốn đả kích hơn! Vân ThiểnNguyệt oán hận nhìn Dung Cảnh nói: “Tại sao ngươi không nói là nhà ngươi có tiền sớm hơn một chút, nếu như nói từ trước, ta còn phải vất vả giấu mười hai tượng Phật kia làm gì chứ, tới nhà ngươi lấy còn hơn! Lúc giấu tượng Phật ấy không phải đã mệt tới mức giống như bị bóc mất một lớp da sao?”.
Dung Cảnhnhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc cực kỳ vô tội: “Ta đã nói cho ngươi biết là nhà ta có tiền rồi, còn hỏi ngươi có muốn nhiều hơn hay không, làngươi nói không tính được, muốn giữ lại làm quan tài cho mình mà. Hômnay ngươi vì sao lại trách ta?”.
Vân ThiểnNguyệt nghẹn họng, nhớ lại tựa hồ như có chuyện như vậy thật. Đó là hômhắn tới Vân Vương phủ đón nàng đi Linh đài tự, lúc lên xe đã có nói,nhưng nàng lại cho rằng hắn cũng chỉ là kẻ có tiền mà thôi. Nào ngờ hắnlại có nhiều tiền đến mức biến thái như vậy? Nàng im lặng một hồi lâu,hừ một cái nói: “Ta đâu có biết rằng nhà ngươi đủ tiền làm một vạn cáiquan tài như thế mà vẫn còn thừa tiền chứ?”.
“Hiện tạibiết rồi cũng chưa muộn, ngươi còn có thể tính toán lại”, Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Vả lại làm gì có ai ruồng bỏmột số tiền lớn như vậy? Mười hai tượng Phật kia nếu lúc ấy ngươi khônghạ thủ thì cũng sẽ tiện nghi cho Dạ Thiên Khuynh. Ngươi giấu đi cũngkhông có gì là không đúng cả”.
“Cũngđúng!”, Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong lòng rốt cuộc cũng thư thái hơnmột chút, lại nhớ tới mười hai pho tượng Phật kia hãy còn được cất giấu ở dưới Linh đài tự. Nàng nhíu mày nói: “Nhưng làm thế nào để lấy ra bâygiờ?”.
Dung Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau mày lại của nàng, không nói lời nào.
“Chuyệnnày ngươi cũng có liên quan, ngươi chịu trách nhiệm lấy chúng ra chota!”, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nàng hiện tại vai không nhấc lên nổi,tay không thể lựa chọn, hơn nữa lại không có nội công cũng chẳng thếlực, chắc chắn sẽ không làm được, cho dù có mang tượng Phật ra được thìcũng không giấu đi được, chỉ có thể trông cậy vào người này.
“Được!”, Dung Cảnh đáp ứng rất sảng khoái.
“Ai nha,đói chết, ăn cơm, ăn cơm!”, Vân Thiển Nguyệt lười cảm ơn, chỉ cần cóngười giải quyết thay nàng là được. Lướt qua Dung Cảnh, trực tiếp đithẳng về phòng của hắn. Không có chút kiêng dè giữ lễ nào của một vịkhách cả.
Người nông dân trồng hoa, tỳ nữ và tiểu đồng kia đều nhất loạt sửng sốt nhìn VânThiển Nguyệt. Thấy nàng ngông nghênh ngang nhiên bước vào phòng đều nhất tề quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấy sắc mặt Dung Cảnh tươi tắn,trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ khẽ nở nụ cười, rất ấm áp. Ba người vừaliếc mắt nhìn, đều có một loại cảm giác, người này không phải là thế tửnhà mình. Thế tử nhà mình bao nhiêu năm rồi không cười? Bao nhiêu nămrồi không cất tiếng nói? Bao nhiêu năm rồi luôn lạnh lùng? Hôm nay bọnhọ có thể thấy được băng vạn năm bị hòa tan, tất cả đều cúi đầu, vừa vui mừng trong lòng lại vừa chua xót không ngớt. Sự kính trọng và ngưỡng mộ dành cho Vân Thiển Nguyệt lại tăng lên một phần.
“Thanh Thường, ngươi đã thu dọn xong gian phòng kia chưa?”, Dung Cảnh quay đầu lại hỏi tỳ nữ kia.
“Hồi thế tử, đã sắp xếp xong”, Thanh Thường gật đầu.
“Ừ, mấy ngày nàng ở lại Vinh Vương phủ, ngươi đến hầu hạ nàng đi!”, Dung Cảnh phân phó.
“Vâng, nô tỳ sẽ hầu hạ Thiển Nguyệt tiểu thư thật tốt!”, Thanh Thường dùng sức gật đầu.
Dung Cảnhtựa hồ nở nụ cười, lắc đầu: “Cũng không cần chăm chút quá, chỉ cần hoànthành mọi chuyện trong nội viện là được, mỗi ngày quét dọn dọn dẹp mộtchút, nàng là tới học chữ, không phải tới hưởng thụ”.
Thanh Thường nấc cụt một tiếng, biết điều gật đầu: “Vâng!”.
Vân ThiểnNguyệt ngồi trong phòng nghe thấy được liền lập tức trợn tròn mắt. Nghĩtới thấy người này cũng thật là coi trọng nàng, chính nàng cũng còn chưa nghĩ tới chuyện này. Không cần người hầu hạ cũng được.
Dung Cảnh vừa quay đầu lại đã hỏi tiểu đồng kia: “Thanh Tuyền, đã sắp xếp lại thư phòng như lời ta dặn dò chưa?”.
“Hồi bẩm thế tử, đã sắp xếp lại rất kỹ lưỡng, đúng như phân phó của thế tử mà làm”, Thanh Tuyền lập tức gật đầu.
“Ừ!”, Dung Cảnh gật đầu, nhìn về phía lão nhân kia: “Dược lão, thân thể nàng cựckỳ suy yếu, khí huyết cũng kém, lại thêm nội lực mất hết, đồ ăn mấy ngày này phiền ngươi chuẩn bị”.
“Xin thếtử cứ yên tâm, lão nô cũng rất rảnh rỗi, chỉ mong thân thể của ThiểnNguyệt tiểu thư và người mau chóng khỏe lại”, lão nhân kia lập tức mỉmcười gật đầu.
“Ừ, ta đương nhiên tin tưởng ngươi”, Dung Cảnh cũng hơi cười, không nói thêm lời nào nữa, xoay người đi vào phòng.
Ba người kia thấy vậy liền cười toe toét, chia nhau ra làm việc của mình.
Dung Cảnhđẩy bức rèm che ra, bước vào bên trong phòng, thấy Vân Thiển Nguyệt đang ngang nhiên chiếm giường ngọc của hắn, hắn nhướng mi, cười hỏi: “Ngươiđang làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn ngủ rồi sao?”.
“Từ trướctới giờ chưa từng nằm chiếc giường nào cao như vậy, cho nên tới nằm thửthôi”, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy phía dưới giường rất ấm áp, vừa cảm thụ vừa thở dài, thật là thoải mái!
“Nếu thế ta tặng cho ngươi?”, Dung Cảnh hỏi dò.
“Tặng?”, Vân Thiển Nguyệt ngồi bật dậy, hoài nghi nhìn Dung Cảnh.
“Giườngnày ta nằm từ khi bị thương năm bảy tuổi, nếu không ngươi cho rằng ta có thể chịu đựng qua hơn mười năm nay sao? Hiện tại có lẽ không cần dùngđến nữa, nếu như ngươi thích thì cho ngươi, đâu có sao?”, Dung Cảnh bước tới, chậm rãi ngồi xuống. Mười năm bệnh nặng thống khổ kia trong lờinói của hắn chỉ như gió thoảng mây bay, tựa hồ chỉ như mây khói.
Vân ThiểnNguyệt đưa tay sờ giường ngọc, chợt hiểu ra bởi vì hắn trúng thôi tìnhdẫn, bị hàn độc làm cho thân thể lạnh vô cùng nên mới cần ngủ giường ấmnhư vậy. Bĩu môi: “Ta không thèm. Giường này, loại người lòng dạ hiểmđộc như ngươi đã nằm rồi, ta sợ ngủ mấy ngày cũng sẽ bị nhiễm độc mất”.
Dứt lời, nàng nhảy xuống khỏi giường ngọc, lười biếng đi lại gần chiếc bàn ngồi xuống.
“Không phải là có một câu nói Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao? Sau này ngươi còn phải ở bên cạnh ta ngày ngày, chỉ sợ không cần ngủtrên cái giường này, cũng không trắng được!”, Dung Cảnh liếc Vân ThiểnNguyệt một cái.
“Khôngphải là chỉ ở chung một chỗ những lúc học chữ thôi sao? Yên tâm đi, bổntiểu thư sẽ không để mình nhiễm phải lòng dạ hiểm độc của ngươi!”, VânThiển Nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, tự rót cho mình một chén trà, nhấpmột ngụm, tán thưởng: “Đây là trà mao tiêm cực phẩm! Không ngờ tới ở đây cũng có trà mao tiêm, đây chính loại trà mà ta thích nhất a!”.
“Đúng làcực phẩm nhưng ngươi nói không đúng”, trong ánh mắt của Dung Cảnh có một chút cảm xúc khác lạ hiện lên, hướng về vẻ mặt đầy hào hứng của VânThiển Nguyệt, nhướng mi cười nói: “Mao tiêm?”.
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi thăm.
“Đây làloại trà mới mà Dược lão phát hiện trên dãy núi Vân Vụ, cảm thấy dễ uống nên hái về, không có tên”, Dung Cảnh đón nhận ánh mắt của Vân ThiểnNguyệt, chậm rãi nói: “Nghe nói muốn hái được lá trà này phải rất côngphu, sẽ phải chọn lấy một ít chồi non ở gốc cây, sau đó bao bọc lạitránh cái lạnh ban đêm. Nhất là sáng sớm sau cơn mưa phải đi ngắt látrà, trà này khi uống mới có mùi thơm ngát, Dược lão mang về để ta bantên, nhưng ta còn chưa đặt, hôm nay ngươi gọi nó là mao tiêm, vậy cứ gọi như thế đi”.
Không đỡđược! Thì ra trà mao tiêm này là do nàng đặt tên sao? Khóe miệng VânThiển Nguyệt khẽ run rẩy, một hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Dung Cảnhcẩn thận nhìn vẻ mặt của Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng tựa hồ như đã bị đả kích rất sâu sắc, ánh mắt hắn lóe sáng, liếc mắt nhìn chén trà trongtay một chút, ổn định lại tâm tư.
“Dãy Vân Vụ ở đâu?”, Vân Thiển Nguyệt trầm mặc hồi lâu mới hỏi.
“Cách núi Vân Vụ khoảng một trăm dặm”, Dung Cảnh tự rót cho mình một chén trà, nhàn nhã thưởng thức.
“Hình dáng ra sao? Ngươi có thể mô tả qua được không?”, Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Núi caovạn trượng, trong núi bốn mùa mây mù ngập tràn, trên núi có rất nhiềuloại dược liệu quý nổi tiếng, nhưng dã thú rất hay lui tới đó, không cẩn thận sẽ rơi xuống vách đá, cho nên, ở đó quanh năm cơ hồ không có dấuchân người”, Dung Cảnh ấm giọng giải thích.
“Ừ!”, VânThiển Nguyệt gật đầu. Cúi đầu nhìn lá trà trong chén, lá trà tròn, màulục bích, mùi thơm ngào ngạt, hương vị nồng đậm. Hơn nữa còn sinh trưởng ở vùng nhiều sương mù, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là tràmao tiêm. Nàng ngó nhìn nước trà, ánh mắt trở nên mơ hồ, sở dĩ nàngthích trà này là bởi có một người, người đó cũng thích uống trà này, hai người mỗi khi đến mùa trà mao tiêm đều tự mình đi hái lá trà mang tớiuống, sau một lần làm nhiệm vụ, người kia không còn quay trở lại nữa,nàng mặc dù chỉ còn một mình nhưng mỗi lần uống đều uống hai phần trà,muốn uống chung trà của người kia. Cho tới khi nàng tới thế giới này,cho rằng là ở thế giới này rồi sẽ hoàn toàn cắt đứt chuyện trước kia,không ngờ tới ở đây cũng có trà mao tiêm, xem ra là có một số người nếuđã ghi trong lòng thì vĩnh viễn cũng khó mà quên được, mặc dù là đãchết, chỉ cần linh hồn còn tồn tại, cũng sẽ nhớ lại. Trong thâm tâm nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Dung Cảnhnhìn kỹ thần sắc của Vân Thiển Nguyệt, nghe thấy tiếng thở dài của nàng, đôi mi thanh tú khẽ nhăn một cái, nở nụ cười hỏi nàng: “Có chuyện gì mà khiến ngươi xúc động thế?”.
Biểu hiệncủa nàng rõ ràng như vậy sao? Vân Thiển Nguyệt khôi phục dáng vẻ đĩnhđạc, thân thể gục xuống bàn, liếc Dung Cảnh một cái, lơ đễnh nói: “Làmgì có chuyện có thể khiến cho bổn tiểu thư phải xúc động cảm khái chứ?”.
Dung Cảnh chăm chú nhìn nàng một lát, không nói gì nữa.
Vân ThiểnNguyệt nhấp một ngụm trà, từ từ cảm nhận, nhẹ giọng nói: “Trà xuân xanhbiếc, trước đắng sau ngọt. Trà hạ vị chát, màu nước đen hơn. Sau tiếtbạch lộ mới hái trà thu. Loại trà Dược lão hái về thật giống trà maotiêm, ước chừng đang vào độ cuối xuân đầu hạ, cho nên vừa có chút đắng,vừa có chút ngọt, lại thêm vị chát”.
“ThiểnNguyệt tiểu thư thật sự không biết loại trà này sao? Tiểu nhân ngắt nómột tháng trước đấy”, thanh âm của Dược lão truyền từ bên ngoài vào, tựa hồ cực kỳ vui mừng kích động, giống như đã lâu rồi mới tìm được kỷ: “Ởđây còn có vài loại trà nữa, không biết Thiển Nguyệt tiểu thư có biếtchúng hay không?”.
“Dược lãosao? Lấy ra cho ta xem một chút đi!”, Vân Thiển Nguyệt hướng ra phíangoài cửa nói, cửa sổ vừa mở ra, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kích động củalão nhân. Nàng nở một nụ cười.
“Vâng!”, Dược lão vội vàng chạy đi.
Dung Cảnh cúi đầu thưởng trà, cũng không phản đối, hàng lông mi dài che kín mắt, không rõ là đang nghĩ gì.
Vân ThiểnNguyệt thấy vậy không nói thêm gì nữa, hai tay đang cầm chén trà nhẹnhàng lắc lư, lá trà và nước trà trong chén xoay vòng vòng, từng vònglay động tạo thành từng đợt gợn sóng màu xanh biếc, trông rất đẹp mắt.
Không lâu sau đó, Dược lão đem mấy cái hộp tinh xảo mang vào phòng, đặt chúng lên bàn, vẻ mặt mong đợi nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân ThiểnNguyệt đặt chén trà xuống, mở từng chiếc hộp ra xem qua, hướng về phíaDược lão đang chờ mong khẽ lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Chỉ biếtduy nhất loại trà này thôi”.
Nét mặt già nua của Dược lão thoáng chốc suy sụp.
Dung Cảnhkhẽ cười, đưa mắt nhìn Dược lão nói: “Ngươi thực sự nghĩ rằng cái gìnàng cũng biết sao? Nếu như cái gì cũng biết rồi, còn cần tới đây họclàm gì nữa? Sở dĩ nàng biết loại trà này cũng là do may mắn thôi”.
Dược lãogật đầu, nét mặt lập tức hiện lên nụ cười, vội vàng thu dọn mấy chiếchộp gấm, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư có thể biếtđược loại trà này cũng là rất đáng ngưỡng mộ rồi, nữ tử bình thường đâucó thể nào biết được?”. Dứt lời, hắn ôm mấy hộp gấm đi ra ngoài.
“DungCảnh! Ngươi có cần nói chuyện thô lỗ thế không? Ngươi là công tử vănnhã, nhưng lời nói phun ra trong miệng ngươi thì không ngửi được!”, VânThiển Nguyệt thấy Dược lão đã rời đi, thần sắc trịnh trọng nhắc nhở Dung Cảnh. Nàng có thể nói là nàng biết những loại trà này sao? Có thể nóicũng không nói. Dù sao cũng không phải là loại trà nàng thích, nàng chỉmuốn xem một chút mà thôi, xem có phải là trên thế giới này thực sự cónhững loại trà kia không.
“Ngươi còn là đích nữ của Vân Vương phủ kìa! Đại gia khuê tú, ngươi chẳng phải cũng rất thô lỗ sao?”, Dung Cảnh nhướng mi.
“Ta vàngươi sao có thể giống nhau”, Vân Thiển Nguyệt vừa nói dứt lời đã ngửithấy một mùi thơm của đồ ăn, nhất thời hít sâu một cái: “Thơm quá, tangửi thấy mùi cá nướng phù dung!”.
“Vậy ngươi có ngửi thấy mùi bạc không?”, Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt,chậm rãi nói: “Buổi tối hôm qua Vân lão Vương gia có đưa tới cho ta mộtkhoản bạc, là phí ăn ở của ngươi. Ta nhìn thấy khá nhiều nên cho ngườilàm cá nướng phù dung, hy vọng là đủ cho ngươi ăn mấy ngày. Vân lãoVương gia còn nói nếu không đủ thì cứ đến lấy thêm bạc, ta cũng đã đồng ý rồi”.
“Ngươi…”, Vân Thiển Nguyệt mở to mắt, đưa tay chỉ thẳng về phía Dung Cảnh, nhưng một hồi lâu vẫn không thể cất nên lời.
Lúc này ở bên ngoài vang lên thanh âm của Thanh Thường: “Thế tử, đã chuẩn bị xong bữa trưa!”.
“Ừ, bưng tới đi!”, Dung Cảnh phân phó.
ThanhThường bưng đồ ăn trưa vào, quả nhiên món đầu tiên là cá nướng phù dung. Vân Thiển Nguyệt vừa nhìn thấy cá nướng phù dung thì quên luôn cả giận, lão nhân gia kia cho kẻ lòng dạ hiểm độc này bạc, dù sao cũng khôngphải là bạc của nàng, sau này cơ nghiệp Vân Vương phủ cũng không vào tay nàng, nếu muốn đau lòng thì chỉ có Vân Mộ Hàn nên đau lòng mà thôi. Vừa nghĩ như thế, lập tức yên tâm thoải mái ăn cá.
Dung Cảnh cười nhìn nàng một cái, cầm đôi đũa lên.
Hai người không nói thêm gì nữa, trong phòng yên lặng, chỉ có mùi đồ ăn phảng phất.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt liền nằm ườn ra chiếc giường ngọc của Dung Cảnh, ăn no rồi quả thực rất muốn ngủ a! Không đợi nàng nhắm mắt lại, đã nghe thấy tiếng Dung Cảnh vang lên: “Băng Tuyền, ngươi dẫn Thiển Nguyệt tiểu thư tới thư phòng của ta đi!”.
“Vâng, thế tử!”, người được gọi là Băng Tuyền lập tức lên tiếng.
“Không đi, ta muốn ngủ!”, Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh lắc đầu.
“Chẳng lẽngày mai ngươi không muốn ăn cá nướng phù dung nữa sao? Nếu như khôngmuốn ăn nữa… thì có thể cứ nằm ngủ tiếp đi!”, Dung Cảnh nhìn nàng.
Hôm nay vừa mới ăn, ngày mai không ăn cũng được. Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Không muốn!”.
“Ta nóingày mai là chỉ sau này. Cá nướng phù dung này tìm khắp thế gian cũngchỉ có một mình người của ta biết nấu. Ngươi khẳng định là bây giờ ngươi muốn ngủ, không đi thư phòng nữa?”, Dung Cảnh nhướng mi.
Vân ThiểnNguyệt nằm trên giường một hồi lâu mới ngồi dậy, tức giận nói: “Không ăn cũng không chết được. Nghe ngươi nói ta giống như người rất tham ăn ấy, không có cá nướng phù dung thì không sống được sao?”.
“Ngươi mặc dù không tham ăn, nhưng loại mỹ vị này không phải ai muốn ăn là có thểđược ăn”, Dung Cảnh ung dung mỉm cười nhìn nàng, bàn tay khẽ gõ trên mặt bàn, phát ra những tiếng kêu đều đều, kèm theo đó là thanh âm rõ ràngnhè nhẹ của hắn: “Thử nghĩ xem, cả đời này dài như vậy, ngày mai khôngăn thì không sao, nhưng cả đời này vô duyên với món cá nướng phù dung có phải là rất đáng tiếc hay không?”, dứt lời, hắn vẫn thấy Vân ThiểnNguyệt bất động, liền hướng ra bên ngoài nói: “Được rồi, ngươi đi làmviệc đi! Không cần đưa nàng tới thư phòng nữa, nàng nói không đi!”.
“Ai nói ta không đi?”, Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, cất bước đi ra ngoài, vừa điđược hai bước lại quay đầu lại nhìn Dung Cảnh: “Không phải ngươi nóingươi dạy ta sao? Chẳng lẽ chỉ có mình ta đi còn ngươi không đi?”.
“Ngươi đi trước đi, ta còn muốn đi thư phòng của ông nội ta một chuyến”, Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì cả, cất bước ra khỏi phòng.
Thanh Tuyền thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài liền thi lễ, đưa nàng tới thư phòng Dung Cảnh.
Dung Cảnhnhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Vân Thiển Nguyệt lẽo đẽo bước theo sau ThanhTuyền liền nở nụ cười, thu hồi tầm mắt, nhìn về chén trà nàng đã uốngcòn đặt trên bàn một hồi lâu, nét mặt bình thản, không nhìn ra tâm tình.