Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
Edit: giọt mực xanhVân Thiển Nguyệt nghe được tiếng cười của Lão hoàng đế, khóe miệngkéo kéo, nụ cười của ông vẫn không chạm vào đáy mắt giống như trước. Còn sự hung ác thì từ từ mở ra.

Diệp Thiến tựa hồ hiểu ý tứ Lão hoàng đế, thương hại nhìn Vân ThiểnNguyệt một cái, ghé sát vào nàng, nói nhỏ: “Trước kia chưa gặp ngươi,nghe nói ngươi lớn lối quần áo lụa là, mỗi lần làm việc đều theo tínhmình, ta rất hâm mộ, nhưng hôm nay cảm thấy ngươi thật quá đáng thương!Hiện tại chuyện làm mất thân phận bày ra như vậy, ngươi cũng chịu.”

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng kéo xuống, suy yếu cười cười với DiệpThiến, không cẩn thận chạm đến vết thương nơi khóe môi, làm nàng đau đến xuýt soa một tiếng, lập tức thu hồi nụ cười, tức giận nói: “Có cái gìthật đáng thương, cái thân phận rách nát này không phải ai cũng có sốtốt mà sống với nó.”

Diệp Thiến sửng sốt, nhịn không được bật cười lên “Ngươi nói rất đúng !”

“Trẫm không biết Diệp công chúa khi nào cùng Nguyệt nha đầu có quanhệ tốt như thế rồi?” Lão hoàng đế nhìn về phía Diệp Thiến cùng Vân Thiển Nguyệt đang ghé sát vào nhau, thì cười mở miệng, “Nếu trẫm nhớ khônglầm Diệp công chúa là lần đầu tiên tới kinh thành Thiên Thánh đúngkhông?”

“Thưa Thiên Thánh Ngô Hoàng, thật sự ta là lần đầu tiên tới kinhthành Thiên Thánh này.” Diệp Thiến tránh Vân Thiển Nguyệt một chút,chống lại cái nhìn của Lão hoàng đế cười nói: “Con người của ta dễ nóichuyện, cùng ai cũng đều rất giao hảo. Nhất là đích tiểu thư của nhà Văn đại tướng quân hôm qua đụng phải, tính tình rất hợp.”

“Hả? đích tiểu thư của nhà Văn đại tướng quân? Là tiểu thư nào?” Lão hoàng đế cảm thấy hứng thú hỏi.

“Gọi là Văn Như Yến.” Diệp Thiến nói.

“Đó là con gái Văn đại tướng quân cưng chiều nhất, cũng là biểu muộicủa thái tử trắc phi, cùng thái tử trắc phi quan hệ không tệ. Ừ, là mộthài tử có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Lão hoàng đế cười gật đầu nói.

” Hoàng thượng Thiên Thánh nói rất đúng, Văn tiểu thư kia đúng là cótri thức hiểu lễ nghĩa! Hơn nữa còn rất hiếu khách, lôi kéo ta ở đại môn Vinh vương phủ nói hồi lâu. Ta rất thích nàng.” Diệp Thiến cười phụhọa, hồn nhiên ngây thơ, nhìn vẻ mặt giống như nàng rất thích Văn NhưYến.

“Tại sao lại ở đại môn Vinh vương phủ?” Lão hoàng đế cười hỏi.

“Cái này phải nói đến nguyên nhân ta đến Thiên Thánh. Ta từ Nam Cương lên đường là nửa tháng trước, khi đó cũng không biết ở Thiên Thánh cóngười dùng chú thuật Nam Cương chúng ta làm loạn hại người, ta tới đúnglúc là trợ giúp Ngô Hoàng Thiên Thánh ngài làm việc.” Diệp Thiến nhìnlão hoàng đế, ở dưới con mắt đang mỉm cười của hắn tiếp tục nói: “Ta tới Thiên Thánh là vì ba sự kiện.”

“Sao? Ba sự kiện gì? Diệp công chúa nói cho trẫm nghe một chút. Ngươi tới Kinh thành Thiên Thánh đã mấy ngày rồi, trẫm cũng không thấy bóngdáng của ngươi, buổi sáng hôm nay mới gặp được ngươi.” Lão hoàng đếnhướng mày.

“Chuyện thứ nhất chính là muốn nhìn Cảnh thế tử một chút có phải bađầu sáu tay hay không?” Diệp Thiến nói. “Nga?” Lão hoàng đế nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh sắc mặt lạnh nhạt, hắn cười hỏi “Chỉ giáocho?”

“Cảnh thế tử được khen là đệ nhất kỳ tài của Thiên Thánh, mà đệ nhấtcao tăng thiên hạ là Linh Ẩn đại sư từng nói tài của Cảnh thế tử đâu chỉ ở Thiên Thánh, mà là bao phủ khắp thiên hạ! Cho nên, ta nghĩ xem mộtchút người thần thông như vậy, có phải lớn lên ba đầu sáu tay haykhông!” Diệp Thiến nói.

“Thì ra là như vậy!” Lão hoàng đế cười một tiếng “Vậy chuyện thứ hai thì sao?”

“Chuyện thứ hai muốn biết là Vân Thiển Nguyệt rốt cuộc là hạng ngườiđầu gỗ gì, thậm chí ngay cả chữ to cũng không biết, nghe nói nàng cầmquyển sách không nổi, không thông viết văn, ngay cả lễ số nữ nhân cũngđều không hiểu, nghe nói chỉ biết chút ít hoa quyền tú thối ( Ý nói làchỉ múa may tỏ vẻ biết võ chứ không hề biết võ), ta nghĩ xem một chútmột tiểu phế vật như vậy, làm cách nào sống đến bây giờ.” Diệp Thiếnnói.

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co quắp, trong lòng thầm mắng, nữ nhân này!

“Tiểu nha đầu so với ngươi còn mạnh hơn nhiều!” Dạ Khinh Nhiễm bấtmãn nhìn chằm chằm Diệp Thiến. Nói như vậy còn chừa mặt mũi cho người ta sao?

Diệp Thiến đối với Dạ Khinh Nhiễm le lưỡi, bộ dạng xinh đẹp khó tả.

Ánh mắt Lão hoàng đế dừng ở giữa Dạ Khinh Nhiễm cùng Diệp Thiến quaymột vòng, liền chuyển đến Vân Thiển Nguyệt đang trống rỗng suy yếu đứng ở nơi đó, dừng một chút, rồi dời đi tầm mắt, cười hỏi “Nga? Vậy hôm naynhìn thấy Nguyệt nha đầu. Ngươi cảm thấy nàng thế nào?”

“Lời đồn đãi quả nhiên thật không lừa ta!” Diệp Thiến nói.

“Ha ha ha. . . . . .” Lão hoàng đế cười lớn, ngưng cười nói: “Nguyệtnha đầu mặc dù không thông viết văn, nhưng tính tình chân thật, thiênkim tiểu thư của Thiên Thánh kinh thành về điểm này, không thể so vớinàng, hơn nữa nàng học cùng Cảnh thế tử hơn một tháng, đã không phải làchữ to không biết, hôm nay cũng đang chấp chưởng gia nghiệp Vân VươngPhủ. Cũng không phải là lời đồn đãi sẽ đúng hoàn toàn!”

Diệp Thiến lấy tay nhức đầu “Trước mắt, ta còn không có phát hiện!”

Lão hoàng đế vừa cười hỏi “Vậy còn chuyện thứ ba?”

“Chuyện thứ ba nghe nói lễ Khất Xảo của kinh thành Thiên Thánh rấtnáo nhiệt, lễ Khất Xảo ở Nam Cương chúng ta không quá náo nhiệt, nên tới Thiên Thánh xem lễ Khất Xảo một chút a!” Diệp Thiến nói.

Vân Thiển Nguyệt tâm tư khẽ động, lúc này mới nhớ tới ngày mai làmùng một tháng bảy âm lịch, lễ Khất Xảo ở thế giới này chính là vào đêmthất tịch, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ trùng phùng. Đúng là chỉ còn mấyngày nữa. Nếu không phải Diệp Thiến nói ra, nàng cũng không nhớ nổi.

“Ừ, đúng là còn mấy ngày nữa là tới lễ Khất Xảo, Diệp công chúa hômnay tới vừa lúc chơi đùa một phen!” Lão hoàng đế cười gật đầu, vừa cườihỏi: “Là ba sự kiện này? Còn nữa không?”

“Không có! Cái khác cũng là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới!” Diệp Thiến nói.

“Nhưng mà trẫm nghe nói Diệp công chúa thích Tiểu Ma vương này. Trẫmcòn tưởng rằng ngươi đến gặp Tiểu Ma vương! Thì ra, hắn là chuyện khôngđáng giá nhắc tới sao?” Lão hoàng đế cười nhướng mày nhìn Diệp Thiến

“Hoàng bá bá, chỉ là do lời đồn đãi!” Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt không tốt nhìn lão hoàng đế.

Vân Thiển Nguyệt phát hiện dưới bầu trời Thiên Thánh cũng chỉ có haingười dám quăng sắc mặt cho Lão hoàng đế, một chính là Dạ Khinh Nhiễm,người còn lại mặc dù không vứt sắc mặt, nhưng cũng sẽ làm Lão hoàng đếlễ nhượng ba phần chính là - Dung Cảnh.

“Ai nói lời đồn đãi? Ngươi không cần ý tốt không thừa nhận, chuyện ta thích ngươi cả thiên hạ đều biết, hoàng thượng Thiên Thánh biết có cáigì phải xấu hổ.” Diệp Thiến hờn dỗi liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, đối với lão hoàng đế cười nói: “Hắn xấu hổ mà thôi. Hôm qua ta đối với VânThiển Nguyệt tò mò, tiến vào Vân Vương Phủ, hắn đuổi theo ta cũng tiếnvào Vân Vương Phủ. Rõ ràng cũng yêu thích ta, còn không biết xấu hổkhông thừa nhận.”

“Ngươi nói nhảm, ta là vì. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm giận dữ.

“Xem một chút, thẹn quá thành giận rồi!” Diệp Thiến chỉ vào Dạ Khinh Nhiễm, ngăn cản lời của hắn.

“Người nào thẹn quá thành giận rồi, ngươi là xú nữ nhân!” Dạ Khinh Nhiễm lại càng giận dữ.

Lão hoàng đế nhìn hai người, liền phá lên cười.

“Hoàng bá bá, người đừng nghe nàng nói nhảm! Ta mới không thích nữnhân âm độc như vậy!” Gân xanh trên trán Dạ Khinh Nhiễm nổi lên, nhìntình thế nếu Diệp Thiến nói thêm một câu nữa, hắn sẽ đem nàng bóp chết.

“Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!” Lão hoàng đế ngưng cườinhìn Dạ Khinh Nhiễm nói “Thiên Thánh không có người trị được Tiểu Mavương ngươi, hiện tại rốt cục cũng có người trị được rồi, thật là thậtđáng mừng!” Dừng một chút, hắn có đối với Diệp Thiến cười nói “Diệp công chúa hôm nay bao nhiêu tuổi? Đã cập kê chưa?”

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ nhìn điệu bộ này của Lão hoàng đế là muốnthành toàn chuyện tốt cho hai người? Đều hỏi đến ngày sinh thần của Diệp Thiến!

Mặt Dạ Khinh Nhiễm liền biến sắc, ão não nói “Hoàng bá bá, người hỏi tuổi nàng làm cái gì? Ta mới không thích nữ nhân này!”

“Đức Vương huynh, xem Hầu Tử ngang ngược nhà ngươi này! Có phải nêncho hắn thành thân để yên ổn hay không?” Lão hoàng đế nhìn về phía ĐứcThân vương.

Đức Thân vương nhìn Diệp Thiến một cái, mâu quang quét qua Vân ThiểnNguyệt, mỉm cười gật đầu “Hoàng thượng nói rất đúng! Cái Hầu Tử ngangngược, Tiểu Ma vương này, là nên có người quản hắn rồi!”

“Ừ, trẫm cũng cảm thấy thế. Hắn so với Cảnh thế tử lớn hơn một tuổi.Cảnh thế tử mùa đông này mới cập quan. Tiểu Ma vương là ở đầu năm naycập quan. Mặc dù trẫm chưa làm lễ cập quan cho hắn, nhưng tuổi cũng đãđến .” Lão hoàng đế nói.

“Không sai!” Đức Thân vương gật đầu.

“Diệp công chúa, trẫm nhìn ngươi cùng Nguyệt nha đầu tuổi cũng xấp xỉ. Như thế nào?” Lão hoàng đế hỏi Diệp Thiến.

Diệp Thiến chớp chớp mắt, không đáp hỏi ngược lại “Ta còn không biếtsinh thần của Vân Thiển Nguyệt, cũng không biết cùng nàng có phải xấp xỉ hay không!”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng hiện tại cũng không biết sinh thần của mình, vẫn đều nghe người ta nói nàng sắp cập kê rồi, nhưng cũng khôngcó nói cho nàng biết thời gian, nàng cũng không có đi hỏi người khác.

“Trẫm nhớ Nguyệt nha đầu cập kê cùng ngày với Cảnh thế tử cập quanphải không? Nếu trẫm nhớ không lầm là ngày đông chí.” Lão hoàng đế quayđầu hỏi Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nàng và Dung Cảnh cùng sinh thần? Này. . . . . . Cũng quá đúng dịp sao? Nam tử cổ đại mười tám tuổi cập quan, nữ tửmười lăm. Dung Cảnh so với nàng lớn hơn ba tuổi? Không nhiều hơn khôngít hơn một ngày?

“Hình như vậy!” Dung Cảnh cười nhạt, đối với lão hoàng đế gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ mọi người đều nói nàng sắp cập kê rồi,nàng còn tưởng rằng nhanh đến rồi, hôm nay mới đầu tháng bảy, khoảngcách ngày đông chí còn gần nửa năm nữa! Nàng vốn nóng lòng nghĩ biệnpháp nhất định phải ngăn cản lão hoàng đế đem nàng gả ra ngoài, giờ tâmnhất thời dẹp yên vài phần, nửa năm đủ để nàng chuẩn bị. Lão hoàng đếkhông thể đem nàng chưa tới cập kê đã gả ra ngoài. Bởi vì nữ nhân cổ đại chưa đến tuổi cập kê chưa được coi là trưởng thành, không thể gả, trừphi là con dâu nuôi từ bé. Nhưng thân phận của nàng cũng sẽ không trởthành con dâu nuôi từ bé. Cho nên, ít nhất trong vòng nửa năm này, nàngan toàn .

“Ha ha, quả nhiên là như vậy! Đợi đến ngày đó, trẫm nhất định sẽ làmlễ cập quan cho Cảnh thế tử cùng lễ cập kê cho Nguyệt nha đầu!” Lãohoàng đế cười to nói.

Dung Cảnh cười yếu ớt không nói, Vân Thiển Nguyệt xem thường, lời tốt đẹp ai cũng biết nói, nhưng không biết đến lúc đó lại thành cái dạnggì!

“Thì ra Cảnh thế tử và Vân Thiển Nguyệt cùng sinh thần cũng là đôngchí, trời ạ!” Ánh mắt Diệp Thiến ở trên người của hai người quét mộtvòng, đối với lão hoàng đế cười nói: “Thật là đúng lúc, ta cũng là ngàyđông chí đây!”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, Dung Cảnh nhàn nhạt liếc Diệp Thiến một cái.

Lão hoàng đế cũng là sững sờ “Diệp công chúa sinh thần cũng là ngày đông chí? Cùng Cảnh thế tử, Nguyệt nha đầu giống nhau?”

“Nàng nói nhảm! Sinh thần của nàng rõ ràng vào ngày trùng dương(9/9)!” Dạ Khinh Nhiễm tức giận trợn mắt nhìn Diệp Thiến một cái “Nóihưu nói vượn cũng không biết đỏ mặt! Ngay cả sinh thần ngươi cũng có thể đổi lung tung?”

Diệp Thiến bỗng nhiên mừng rỡ, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, mặt mày cười nhưmột đóa hoa “Ngay cả sinh thần của ta ngươi cũng biết, còn nói ngươikhông thích ta? Nhìn xem, lộ ra chân tướng rồi?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn Diệp Thiến, nàng bây giờ mới phát giácnữ nhân này giống như một con hồ ly giảo hoạt. Dạ Khinh Nhiễm đấu khônglại nàng ấy, nàng thương hại nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm, thấy sắcmặt hắn thoáng chốc xanh mét.

“Ách. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Lão hoàng đế cười lớn lên “Thì ra là như vậy!”

“Ngươi là xú nữ nhân! Ta nhớ được sinh thần của ngươi là bởi vì hômđó. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm cảm thấy hắn hôm nay thật ngã quỵ trongtay nữ nhân này rồi, trong lòng không khỏi hận đến nghiến răng.

“Hư, ngươi nếu dám nói hôm đó bởi vì sao, ta liền đem chuyện chúng ta nằm trên một cái giường nói ra. Như vậy ngươi không thể không cưới ta.” Diệp Thiến khóe miệng khẽ nhúc nhích, đối với Dạ Khinh Nhiễm truyền bíâm.

Dạ Khinh Nhiễm sợ ném chuột vỡ đồ, lập tức ngậm miệng.

Vân Thiển Nguyệt có thể hiểu khẩu ngữ, theo lời Diệp Thiến ước chừnglà chuyện nàng giải độc cho Dạ Khinh Nhiễm, thân thể trần truồng nằmcùng nhau bị Nam Lăng Duệ bắt gặp. Nếu thật sự bị Diệp Thiến nói ra, dùsao thì Dạ Khinh Nhiễm coi như đã phá hủy danh tiết của Diệp Thiến, nhưvậy theo thái độ của Lão hoàng đế cùng Đức Thân vương lúc này, đoánchừng hiện tại sẽ định hôn sự của hai người, nàng không khỏi buồn cười.

“Đức Vương huynh, ngươi cũng nhìn thấy, Tiểu Ma vương cũng có ngàyhôm nay!” Lão hoàng đế cười phá lên, đối với Đức Thân vương cười nói.

“Cái con thỏ nhỏ chết tiệt kia! Đã có người có thể trị được hắn!” Đức Thân vương cười gật đầu.

Diệp Thiến đắc ý nhíu mày, vừa muốn nói gì, thì mâu quang quét thấy thân ảnh nơi xa đi tới, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.

Dạ Khinh Nhiễm đang tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiến, thấy sắc mặtnàng biến hóa cũng theo tầm mắt nhìn lại, liền thấy ba chiếc xe ngựachậm rãi dừng ở cách đó không xa. Mành xe của chiếc xe thứ ba mở ra, từtrong xe đi ra một thân ảnh quen thuộc, chiết phiến nhẹ lay động, phonglưu vô cùng, chính là Nam Lăng Duệ, hắn nhất thời cười, ghé sát vào Diệp Thiến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cục người có thể trị ngươi đến! Ngươi xú nữ nhân này nếu không đàng hoàng, ta liền đem ngươi lột sạchđưa đến trên giường Nam Lăng Duệ! Xem đến lúc đó ngươi còn ngoan cố haykhông!”

Diệp Thiến nghe vậy thu hồi tầm mắt, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, sắc mặt khẽ biến bỗng nhiên kiều mỵ cười một tiếng, xấu hổ mang e sợ thấp giọngnói: “So với hắn, ta thích giường của ngươi hơn!”

Dạ Khinh Nhiễm lập tức tránh qua, tránh né Diệp Thiến, một bộ dạng chán ghét cực điểm.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hai người, ánh mắt cũng nhìn về phíakia, Nam Lăng Duệ vẫn phong lưu tuấn mỹ như thường ngày, sĩ nữ đồ (Tranh cung nữ) nhẹ lay động sáng ngời, ở giữa ánh mặt trời, sĩ nữ đồ kia thoạt nhìn bắt mắt hơn so với bản thân hắn. Nàng nghĩ tới quan hệ củaNam Lăng Duệ, Diệp Thiến, Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay lại có trò hay nhìn.

Nàng dời đi tầm mắt nhìn về phía hai chiếc xe ngựa khác, chỉ thấy ởcỗ xe thứ hai người bên trong đi ra là Dạ Thiên Dục, sau khi Dạ ThiênDục xuống hồi lâu, màn xe của chiếc xe đầu tiên mới chậm rãi mở ra, từbên trong lộ ra thân ảnh của Dạ Thiên Khuynh. Dạ thái tử sau khi xuốngxe đã tự mình vén màn xe, lộ ra thân thể của tiểu thư phủ Thừa TướngTần. . . . . .

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt chớp chớp, nghĩ tới Tần Ngọc Ngưng cuối cùng cũng đến!

“Nàng chính là Tần Ngọc Ngưng? Ta thấy lớn lên cũng chả có gì đặcbiệt!” Diệp Thiến hướng về phía Vân Thiển Nguyệt thấp giọng lầm bầm.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, thấp giọng nói: “Ngươi cũng không thấyđược mặt của nàng, làm sao biết nàng lớn lên chưa ra hình dáng gì?”

“Bởi vì ta ở trên người nàng thấy được một con bò cạp lớn!” Diệp Thiến nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng một thân quần áo tao nhã, bộdáng mềm mại suy yếu, nàng cười cười. Diệp Thiến là chỉ xà hạt mỹ nhânsao? mưu kế cùa Tần Ngọc Ngưng sao? Có lẽ là tính toán, nhưng ánh mắt mỹ nhân này còn không có lộ ra lòng dạ rắn rết làm cho nàng thấy.

“Thì ra Dạ Thiên Khuynh bởi vì thích nữ nhân này mới không thích ngươi?” Diệp Thiến lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt thấy Tần Ngọc Ngưng sau khi xuống xe, chân sau rơixuống đất suýt nữa ngã nhào, Dạ thái tử thương tiếc mỹ nhân ôm vào lòng. Tràng diện này thấy thế nào cũng là tài tử giai nhân, nàng thu hồi tầmmắt nhìn lướt qua đài Giám trảm, chỉ thấy mọi người trừ nàng cùng DungCảnh, bao quanh Lão hoàng đế đều nhìn về phía này, nàng cười gật đầu “Ừ, chắc là vậy!”

Dạ Thiên Khuynh không khỏi quá ngu xuẩn, bởi vì một câu của Dung Cảnh “Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu” liền biểu hiện như thế. Hắn chẳng lẽ nghĩ đã là thái tử liền có thể trở thành hoàng đế nhưng cũngcó thể không phải là hoàng đế sao? Lão hoàng đế mặc dù thân thể khôngtốt, nhưng tuổi cũng không lớn, chấp chưởng cả hoàng quyền, há có thểkhinh địch buông tay như vậy? Dạ Thiên Khuynh là thái tử muốn lên ngôikế vị không khỏi quá nhanh sao!

“Xem ra Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng đúng là bệnh nặng!” Hiếu Thân vương bỗng nhiên mở miệng.

“Đúng vậy a, tiểu nữ từ hôm qua nhiễm phong hàn vẫn nằm ở trên giường mê man, thái y của Thái y viện vài lần ra ra vào vào phủ Thừa Tướng,lão thần cũng không biết phong hàn này sao lại kịch liệt như vậy.” TầnThừa tướng lo lắng nói.

“Có Cảnh thế tử ở đây, đợi lát nữa Tần tiểu thư tới đây để cho Cảnhthế tử vất vả chẩn bệnh một tí xem sao. Phong hàn mà thôi, cũng không có gì đáng ngại.” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Khuynh đỡ Tần Ngọc Ngưng đitới, ánh mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc, nhưng giọng nói lại ôn hòa .

Vân Thiển Nguyệt vẫn chú ý đến thần sắc của mọi người, rõ ràng thấyánh sáng tàn khốc trong mắt lão hoàng đế, thì trong lòng cười lạnh mộttiếng. Đây chính là đế vương, ở hoàng quyền địa vị cao, trong mắt củahắn lúc này, nhìn Dạ Thiên Khuynh như là người cùng hắn tranh đoạt quyền lực, mà không phải con hắn.

“Hôm nay thấy mặt cũng nhìn không ra đẹp chỗ nào, hay là Thiên Thánhđệ nhất mỹ nhân đây? Ta thấy so với Vân Thiển Nguyệt còn kém xa, vì saonàng không phải là đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh?” Diệp Thiến lúc này thấy mặt Tần Ngọc Ngưng, bất bình dùm Vân Thiển Nguyệt.

Mọi người bởi vì lời của nàng mà ngẩn ra, đều thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy trên mặt nàng lớp phấn dầy bởi vì bị DạKhinh Nhiễm lau đi, lộ ra mặt mày rõ ràng, mặc dù sắc mặt tái nhợt,nhưng dưới lớp nửa che nửa đậy loáng thoáng có thể thấy được sắc đẹpkhuynh thành. Bởi vì Thiển Nguyệt tiểu thư quần áo lụa là không thayđổi, chữ to không biết, không thông lễ số, danh tiếng quá lớn, mới dẫnđến tất cả mọi người không để mắt đến dung mạo của nàng. Lúc này vừanhìn, thật là xinh đẹp, dung mạo nàng so với Tần Ngọc Ngưng còn đẹp hơnmột phần.

“Vẻ đẹp nữ nhân không chỉ ở dung mạo, lớn lên có bộ dáng dung mạo tốt thì có ít gì? Người ít học hành, không biết lễ nghi, không hiểu lễ số,không có nửa điểm bộ dáng nữ nhân nên có, làm sao có thể được xưng tụngđệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh? Đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh tự nhiên tàimạo cũng là đệ nhất.” Hiếu Thân vương hừ lạnh một tiếng.

Tất cả mọi người âm thầm gật đầu, đồng ý với Hiếu Thân vương, từ trên mặt Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, lúc này Tần Ngọc Ngưng doanhdoanh nhược nhược (nhẹ nhàng) đi tới, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn có khí chất tiểu thư khuê các biết thi thư đạt lễ, hoàn toàn xứng đángvới danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh!

Diệp Thiến bị Hiếu Thân vương phản bác nhất thời á khẩu không trả lời được, nàng nhìn hướng Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạtcười, lơ đễnh. Nàng bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Dạ Khinh Nhiễm muốn phản bác, nhưng khóe mắt quét thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không sao cả, lời sắp sửa nói liền nuốt trở về.

Dung Cảnh tựa hồ không nghe thấy lời Hiếu Thân vương, ánh mắt nhàn nhạt.

“Bổn thái tử còn tưởng rằng đã tới chậm, nhìn không thấy chuyện tốtrồi, thì ra là còn không muộn!” Nam Lăng Duệ đánh chiết phiến đi tới,đối với Lão hoàng đế đứng lễ “Thiên Thánh Ngô Hoàng vạn an!”

“Duệ thái tử thân thể tốt chưa? Trẫm những ngày qua bận rộn, chiêuđãi bất chu ( tiếp đãi không chu đáo), Duệ thái tử tha lỗi!” Lão hoàngđế nhìn Nam Lăng Duệ, ánh mắt ở trên ngọc phiến trong tay hắn hạ xuống,hòa ái cười nói.

“Ta thủy thổ bất phục bị bệnh, cũng không thể trách Thiên Thánh NgôHoàng chiêu đãi bất chu!” Nam Lăng Duệ khi nói chuyện tựa hồ liếc DungCảnh một cái, mấy chữ “thủy thổ bất phục” nói ra có chút nặng, hiểnnhiên còn đang ghi hận chuyện hôm đó tham ăn trúng chiêu của Dung Cảnhbị tiêu chảy.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm đó nửa đêm hai người ở phòng ăn bị DungCảnh tính toán thì có chút buồn cười, liếc mắt một cái Dạ Khinh Nhiễm,gặp sắc mặt hắn cũng ấm ức, thầm nghĩ ước chừng khoản sổ sách này NamLăng Duệ cùng Dạ Khinh Nhiễm đều tính toán ở trên đầu Dung Cảnh. Nàngnhìn Dung Cảnh một cái, tầm mắt Dung Cảnh đối diện nàng, trong mắt ẩnmột nụ cười, nàng đối với hắn không tiếng động nói “Lòng dạ hiểm độc!”

Lông mi thật dài của Dung Cảnh chớp chớp, cũng không nói chuyện, thu hồi tầm mắt.

“Duệ thái tử không dùng hành cung trẫm sắp xếp cho, lại vào Vân Vương Phủ. Trẫm còn không biết lý do vì sao? Chẳng lẽ Vân Vương Phủ so vớihành cung của trẫm tốt hơn?” Lão hoàng đế cười hỏi.

Vân Vương gia biến sắc, vội vàng nói: “Phủ đệ của lão thần không thể so với hành cung của hoàng thượng!”

Hắn vốn bị Vương thái y bắt mạch cho Vân Thiển Nguyệt, nói tình huống đã đủ dọa, còn không có bình tĩnh, lại nghe Lão hoàng đế nói một phenDung Cảnh bởi vì thích Vân Thiển Nguyệt mà tứ hôn, lại càng bị dọa gầnchết. Bây giờ lại nghe Lão hoàng đế nói như vậy, nét mặt già nua cảu hắn trắng bệch, cơ hồ đứng không vững.

“Trẫm cùng Duệ thái tử nói giỡn mà thôi, Vân Vương huynh không cần cho là thật!” Lão hoàng đế cười khoát khoát tay.

Vân Vương gia mặc dù nghe được những lời này của Lão hoàng đế nhưnghắn vẫn không thể an tâm. Hắn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy VânThiển Nguyệt cũng đang nhàn nhạt nhìn hắn, trấn định vô cùng, hắn bỗngnhiên có chút xấu hổ, cảm thấy những năm này ủy khúc cầu toàn ( tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) đã sớm mài hắn không có bản tính kiêncường, hôm nay là thật không như nữ nhi của mình rồi, nên cúi đầu,không nói thêm lời nào.

“Lão thần cũng cảm thấy thế nào Vân Vương Phủ so với hoàng cung củaHoàng thượng tốt hơn đi! Không chỉ là Duệ thái tử tiến vào Vân VươngPhủ, mà Diệp công chúa cũng tiến vào Vân vương phủ, Nhiễm Tiểu vương gia còn tiến vào Vân Vương Phủ. Vân Vương Phủ hôm nay có thể náo nhiệt sovới hoàng cung.” Hiếu Thân vương âm dương quái khí nói.

Những lời này không thể nghi ngờ là khích bác ly gián, để cho Vân Vương Phủ đụng đến thiên uy Lão hoàng đế!

Vân Vương gia có khổ không nói được, trong lúc nhất thời không nghĩra như thế nào mới có thể thay đổi Càn Khôn, vừa phản bác Hiếu Thânvương, cũng làm cho trong lòng Lão hoàng đế thoải mái khoan tâm.

“Vân Vương Phủ không phải là có ta sao! Ai kêu ta là động vật quýhiếm đây! Ai cũng muốn đi Vân Vương Phủ xem ta một chút. Đừng nói là Duệ thái tử cùng Diệp công chúa tôn quý, Nhiễm Tiểu vương gia đi vào, coinhư là đám ăn mày trên đường cái cũng là đối với việc Vân Vương Phủ làmsao nuôi dạy ra một người như ta tò mò không dứt.” Vân Thiển Nguyệt mởmiệng, thanh âm ôn nhu yếu ớt, nhưng để cho tất cả mọi người nghe đượcrõ ràng “Hoàng cung và hành cung của dượng Hoàng thượng cũng không phảilà tùy tiện ai cũng có thể đi vào. Đây không phải là đang nói Vân VươngPhủ cùng hành cung và hoàng cung của dượng Hoàng thượng một trời một vực sao? Hôm nay Vân Vương Phủ chính là món thập cẩm, nếu như Hiếu Thânvương không muốn ở Hiếu Thân vương phủ của mình, cũng muốn ở Vân VươngPhủ, thì cũng có thể a!”

Hiếu Thân vương nghẹn họng, nét mặt đắc ý mặt già nua trong nháy mắtcứng ngắc vô cùng, hắn khô khốc nói: “Bổn vương đối với Vân Vương Phủkhông có hứng thú!”

“Ngươi không có hứng thú, cũng không có thể ngăn cản người khác cóhứng thú!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, không hề để ý tới Hiếu Thân vươngnữa, cái lão già kia, nàng cùng Hiếu Thân vương phủ kết mối thù sâu chưa giải. Tốt nhất hắn chớ chạm đến điểm mấu chốt của nàng nếu không nàngđem Hiếu Thân vương phủ ra bới móc.

“Ha ha, trẫm cũng biết tiểu nha đầu này là một người lợi hại, nóichuyện chưa bao giờ để cho người khác chiếm được tiện nghi.” Lão hoàngđế cười lớn một tiếng, hiển nhiên là lời nói của Vân Thiển Nguyệt tạonên tác dụng, ánh mắt tối tăm hắn nhìn Vân Vương gia tản ra, cười tonói.

Vân Vương gia thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hắn đem quyền chưởng giagiao cho Thiển Nguyệt là sáng suốt. Hắn liếc một cái về Vân Mộ Hàn hômnay căn bản không có xuất hiện, nghĩ tới hắn đứa con trai này khôngtrông cậy được. Những năm này nó cũng chỉ làm chuyện của mình, cho tớibây giờ không giống Thiển Nguyệt, ngăn chặn khó xử cho hắn như vậy.

“Hành cung Thiên Thánh Ngô Hoàng tự nhiên là tốt, nhưng quá yên tĩnh. Hơn nữa không có mỹ nhân làm bạn thật sự rất tịch mịch. Vân Vương Phủkhông giống như vậy, mỹ nhân như mây, những ngày qua bổn thái tử rấtthoải mái.” Nam Lăng Duệ phe phẩy chiết phiến đối với Hiếu Thân vươngchớp mắt, phong lưu vô cùng nói: “Không biết Hiếu Thân vương phủ có mỹnhân như mây hay không, nếu giống như Vân Vương phủ, bổn thái tử hôm nay sẽ không ở Vân Vương Phủ nữa, cùng Hiếu Thân vương đi ở Hiếu Thân vương phủ, thế nào?”

“Ta khuyên ngươi bỏ cái ý nghĩ này đi, Hiếu Thân Vương phủ có LãnhThiệu Trác sắc lang như vậy, Hiếu Thân vương phủ nơi nào còn có mỹ nhân? Có mỹ nhân cũng bị hắn chà đạp không còn bộ dáng, không có chà đạp thìcũng là người xấu xí.” Hiếu Thân vương còn chưa mở miệng, chỉ nghe DạKhinh Nhiễm trách mắng.

Nét mặt già nua của Hiếu Thân vương cứng đờ, cả giận nói: “Nhiễm Tiểu vương gia! Ngươi. . . . . .”

“Lãnh vương thúc, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.

Hiếu Thân vương nghẹn họng, trong phủ hắn đúng là bị Lãnh Thiệu Trác chơi đến chướng khí mù mịt.

“Nếu nói như vậy Hiếu Thân vương phủ kia quả thực chính là vùng đấtdơ bẩn! Bổn thái tử không đi !” Nam Lăng duệ “Bộp ” một tiếng đem chiếtphiến khép lại “Bổn thái tử vẫn là ở lại Vân Vương Phủ đi!”

“Vân Vương Phủ cũng không dơ bẩn?” Hiếu Thân vương bị hai người DạKhinh Nhiễm cùng Nam Lăng Duệ làm mất hết mặt mũi, không tìm trở lạitrong lòng không vui, liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, khinh thường nói:“Vân Vương Phủ cùng Hiếu Thân vương phủ của ta cũng không kém gì nhau!”

“Ý tứ những lời này của Hiếu thân vương chẳng lẽ là nói Lịch đạiHoàng hậu nương nương Thiên Thánh của dượng Hoàng thượng cũng là xuấtthân ở chỗ dơ bẩn sao? Chẳng lẽ bắt đầu từ Thuỷ tổ gia, Trinh Tĩnh hoàng hậu cùng mấy đời hoàng hậu khác đều xuất thân dơ bẩn?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên vui lên, đối với lão hoàng đế nói: ” Dượng Hoàng thượng, lời này của Hiếu Thân vương có tính là coi rẻ hoàng thất, dơ bẩn Vân VươngPhủ không? Không biết nói như vậy có phải nên trị tội hay không! Thuỷ tổ gia và Trinh Tĩnh hoàng hậu cùng với lịch đại hoàng hậu Thiên Thánh đều ở trên trời nhìn xuống. Đoán chừng hôm nay hồn phách ở Hoàng Lăng nghe thế cũng có thể giận đến chết đi sống lại rồi!”

Sắc mặt Hiếu Thân vương đại biến, cả kinh từ trên ghế đứng lên “Hoàng thượng, lão thần không phải có ý này. . . . . .”

“Vậy ý tứ gì? Chẳng lẽ những người chúng ta ở đây đều nghe lầm phảikhông? Ta hôm nay mặc dù bệnh tật suy yếu nhưng còn không có bệnh chết,nói như vậy vẫn nghe được rõ ràng, ta đây thay mặt toàn bộ cô bác hậunhân Vân Vương phủ đòi lại công đạo!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìnHiếu Thân vương, cười lạnh nói.

“Lão thần. . . . . .” Hiếu Thân vương thân thể run lên, cơ hồ đứngkhông vững, vội vàng muốn hướng Lão hoàng đế giải thích, không nghĩ tớimột câu nói lại để cho Vân Thiển Nguyệt bắt được nhược điểm. Nhất lànàng đem Thuỷ tổ hoàng đế cùng Trinh Tĩnh hoàng hậu dẫn ra, đây cũng làtội lớn!

“Đúng vậy a, trong lòng Lãnh vương thúc sợ đã cho là như vậy a!” DạKhinh Nhiễm cũng cười lạnh một tiếng “Vũ nhục Vân Vương Phủ không coivào đâu, nhưng vũ nhục lịch đại Hoàng hậu nương nương của Thiên Thánh,cũng bao gồm Thái hoàng Thái hậu đã chầu trời. Thái hoàng Thái hậu xuấtthân ở Vân Vương Phủ, chính là mẫu hậu ruột thịt của Hoàng bá bá. Đã mất rồi trên lưng còn mang danh tiếng như vậy, thật đúng là. . . . . .”

Dạ Khinh Nhiễm cố ý đem lời không nói hết, tấm tắc hai tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nét mặt già nua của Hiếu Thân vương nhất thời trắng bệch như tờ giấy, nhìn về phía Lão hoàng đế, rốt cục không chịu nổi tội lớn “Bịch” mộttiếng quỳ trên mặt đất “Hoàng thượng thứ tội, lão thần tuyệt không. . . . . .”

“Lãnh vương huynh, cái bệnh nói chuyện không lịch sự mấy thập niêncũng không đổi! Vân Vương Phủ như thế nào là nơi dơ bẩn? Chẳng lẽ ngươilà đang nói mắt Thánh Tổ gia vụng về sao? Càn rỡ!” Lão hoàng đế trên mặt nhìn không ra biểu hiện gì, nhưng giọng nói lại vô cùng uy nghiêm.

“Hoàng thượng thứ tội, là miệng lão thần kém cỏi, lão thần làm saodám vũ nhục Thánh Tổ gia cùng Hoàng hậu nương nương. . . . . .” Hiếuthân vương sợ hãi, nằm ở trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Ta không thấy được Hiếu Thân vương không dám, cổ nhân đều nói Nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng ( Có nghĩa là ban ngày suy nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ nằm mơ cái đó). Miệng kém cỏi nhưng cũng không phải là không đúng dịp. Ước chừng tronglòng Hiếu Thân vương đã sớm nhận định như vậy rồi. Không dám ,không cónghĩa là không muốn, suy nghĩ rồi nên trong lúc vô tình nói đi ra ngoài để cho mọi người đều biết.” Vân Thiển Nguyệt quyết định hôm nay khôngbuông tha cho lão già kia. Nàng cũng muốn xem một chút Lão hoàng đế làmsao bảo vệ hắn. Lão hoàng đế không phải muốn mượn Hiếu Thân vương phủ để đả kích Vân Vương Phủ sao? Nàng cố ý để cho con cờ này mất đi hiệudụng.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Bổn vương làm saosẽ. . . . . . Hoàng thượng, Vân Thiển Nguyệt là nói nhảm, lão thần tuyệt không hai lòng, lão thần đối với Thiên Thánh, đối với hoàng thượng, đối với thuỷ tổ gia trung thành. . . . . . Hoàng thượng minh giám!” HiếuThân vương ngẩng đầu, đối với Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn, rồi cúiđầu đối với Lão hoàng đế tỏ rõ trung thành.

“Ta không phải là nói hưu nói vượn, Hiếu Thân vương có phải nói xấuhay không, những người đang ngồi ở đây lòng dạ đều biết rõ!” Vân ThiểnNguyệt cười nhạt, thanh âm rất nhẹ, bỗng nhiên tựa hồ giống như nói theo lời của Hiếu Thân vương: “Hiếu thân vương thật là trung thành a, trongnhà có con trai họa loạn gây chuyện, thủ hạ Hiếu Thân vương phủ hoànhhành còn hơn cả thị vệ hoàng thất, trên đường cái đi ngang, dân chúngđều nói không sợ thị vệ hoàng cung, không sợ thái tử điện hạ, nhưng sợLãnh tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ cùng thị vệ của hắn, cùngvới một đôi chó của Hiếu Thân vương phủ, ra cửa đều hoành hành ngangngược, thả chó điên cắn chết nhiều người nhưng không ai dám đi nha môntố cáo. Sặc, Hiếu Thân Vương phủ thật đúng là đối với Hoàng thượng, đốivới Thiên Thánh trung thành a!”

“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Khi nào có chuyện như vậy? Vân Thiển Nguyệt, ngươi đừng bởi vì nhìn Thiệu Trác không vừa mắt liền nói xấu. . . . . . Hoàng thượng minh giám. . . . . .” Hiếu Thân vương hận không thể choVân Thiển Nguyệt một chưởng, ngăn ngừa miệng của nàng.

“Nga! Thì ra chó điên cắn người ngày đó là chó của Hiếu Thân vươngphủ a, bổn thái tử cũng nghe nói.” Nam Lăng Duệ bộ dáng bừng tỉnh đạingộ “Lúc ấy bổn thái tử cùng Tố Tố đi dạo phố, suýt nữa còn cắn bổn thái tử và Tố Tố.”

“Hiếu Thân vương phủ đâu chỉ là chó hoành hành ngang ngược, cắn chếtmấy người coi là cái gì? Con dế nho nhỏ của Lãnh tiểu Vương gia cũng cóthể cắn chết trăm người đấy! Chuyện này cũng không mới mẻ!” Dạ KhinhNhiễm hừ một tiếng, nhìn về phía lão hoàng đế “Hoàng bá bá, đây chính là ngày ngày trung thành cảnh cảnh Lãnh vương thúc giắt khóe miệng, nếu ai mỗi ngày cũng trung thành như vậy, con dân ngài có thể càng ngày càngít.”

Trên mặt Lão hoàng đế nhìn không ra tâm tình rốt cục hiện ra tức giận.

“Hoàng thượng, lão thần. . . . . .” Hiếu Thân vương hoảng hốt, khôngnghĩ tới bởi vì hắn không cam lòng mà dính dấp phải những tội lỗi này,lúc này hắn cho dù có trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện, huống chi những thứ kia cũng là chuyện không thể biện giải rõ. Hắn bỗng nhiênlinh cơ vừa động, suy sụp giống như chết nhắm mắt lại “Lão thần khôngbiết nơi nào đắc tội Duệ thái tử cùng Nhiễm Tiểu vương gia, lại để cholão thần trên lưng mang nhiều oan uổng, lão thần nói nhiều sai nhiều,Hoàng thượng tự mình sáng rõ!”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ Hiếu Thân vương quả nhiên cũng có mấy phần bảnlãnh, trách không được nhiều … năm thế này có thể đem Hiếu Thân vươngphủ đứng vững vàng không ngã, trừ có một nhi tử bất hiếu, hắn coi như là con hồ ly. Nàng thấy mặt Lão hoàng đế có chút buông lỏng, thầm nghĩkhông thể bỏ qua cơ hội lần này, mâu quang hiện ra một tia tàn khốc, hôm nay nhất định phải cho Hiếu Thân vương một đả kích.

Nghĩ đến đây, nàng vừa muốn mở miệng, thì nghe phía sau bỗng nhiêntruyền đến một tiếng duyên dáng gọi. Âm thanh duyên dáng gọi mặc dù yếunhưng không thấp, thoáng cái giống như níu lầy tâm mọi người, tầm mắtmọi người bao gồm Lão hoàng đế đều theo thanh âm kia nhìn lại.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, thanh âm chắc là Tần Ngọc Ngưngphát ra, thật đúng dịp, hơn nữa thanh âm này phát ra cũng thật có tàinghệ. Không chỉ hấp dẫn tầm mắt đám người Lão hoàng đế, cũng đem lờinàng muốn nói nuốt trở về, nàng thấy đã bỏ lỡ cơ hội, lúc này nàng nóinữa, đoán chừng cũng không còn người nghe, nàng thu hồi thần sắc trongmắt, chậm rãi quay đầu hướng phía sau nhìn lại.

Chỉ thấy Dạ Thiên Khuynh cùng Tần Ngọc Ngưng chẳng biết lúc nào đãđứng ở phía sau nàng, Dạ Thiên Khuynh đang si ngốc nhìn nàng, mà TầnNgọc Ngưng đang hướng trên mặt đất té xuống. Phương hướng nàng té xuốngchính là bậc thang cao năm thước của đài Giám trảm, nếu như té xuống,không chết cũng sẽ thành người tàn phế.

“Mau đỡ lấy nàng!” Lão hoàng đế kinh hãi, vội vàng hướng Dạ Thiên Khuynh đang giật mình sững sờ quát to một tiếng.

Dạ Thiên Khuynh đang đỡ Tần Ngọc Ngưng đi tới, vừa lúc nghe được VânThiển Nguyệt nhắc tới tên hắn, hắn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấynàng nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, mặc dù mặt mũi bị phấn bôi tam hoa năm đạo( Giống như ba tầng bảy lớp), nhưng vẫn không thể che hết mặt mày sáng quắc như hoa của nàng, cho nên nhất thời si mê, thế nên dần dần nới lỏng cánh tay đỡ Tần Ngọc Ngưng.Lúc này nghe được mọi người kinh hô cùng Lão hoàng đế hét lớn, hắn mớibừng tỉnh, thấy Tần Ngọc Ngưng hướng dưới đài cao té xuống, thì nhanhtay lẹ mắt níu lấy nàng.

Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, Dạ Thiên Khuynh chỉ xé đứt một mảnh quầnáo của Tần Ngọc Ngưng, người của nàng vẫn giống như hướng dưới đài caongã xuống. Hắn quá sợ hãi, còn muốn đi bắt, thì đã trễ, chỉ có thể trơmắt nhìn Tần Ngọc Ngưng hướng đài cao rơi xuống.

“Ngưng nhi!” Tần Thừa tướng hoảng sợ hô to.

Lão hoàng đế cả kinh đứng lên “Mau! Cứu nàng!”

Dạ Thiên Khuynh lập tức ném mảnh quần áo trong tay phi thân xuống,nhưng mặc dù tốc độ hắn nhanh hơn nữa, cũng không kịp tốc độ Tần NgọcNgưng rơi xuống.

Mâu quang Vân Thiển Nguyệt quét thấy Dạ Khinh Nhiễm đứng bất động,Nam Lăng Duệ cũng đứng bất động, Dạ Thiên Dục ở phía sau Dạ Thiên Khuynh giống như kinh hãi đứng bất động, Diệp Thiến lại càng là vẻ mặt một bộxem kịch. Nàng khẽ nhíu mày, nghĩ tới nếu là Tần Ngọc Ngưng ngã chết, sẽ có hậu quả gì? Nàng nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh tựa hồ cũng nhìn nàng một cái, ngay sau đó Vân Thiển Nguyệt liền thấy một đạo bóng trắng chợt lóe, vị trí Dung Cảnh đã không ngườinào. Nàng sửng sốt, chỉ thấy hắn phi thân xuống, Thiên Quân Nhất PhátChi Tế (nghìn cân treo sợi tóc), lúc Tần Ngọc Ngưng rơi xuống đất, trong nháy mắt liền tiếp được nàng. Nàng đang suy nghĩ hắn lúc nào đã khôiphục võ công rồi? Vừa nghĩ đến đây, nàng liền nghe được “Răng rắc” mộttiếng, trong nội tâm nàng căng thẳng , đó thanh âm gãy xương, chăm chúnhìn lại, chỉ thấy cánh tay Dung Cảnh tiếp được Tần Ngọc Ngưng, nhưngnơi cổ tay có máu tươi chảy ra.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận