Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung
Edit: Gà son
Beta: Leticia

Giờ tý nửa đêm, tuy cửa thành phía Nam đã đóng, nhưng Nam Lăng Duệ đưa lệnh bài qua cửa đã sớm chuẩn bị xong, ba người ra khỏi cửa thành. Sau khi ra khỏi cửa thảnh phóng ngựa phi nhanh chạy thật xa, vẫn có thể nghe được tiếng cười hưng phấn của Nam Lăng Duệ, dường như cực kỳ vui sướng.

“Có cao hứng như thế sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ.

“Ừ, đã thật lâu rồi ca ca muội không thoải mái như vậy, tiểu mỹ nhân này thật thú vị.” Mặc dù Nam Lăng Duệ đã ngừng cười, nhưng mặt mày đều là ý cười. Hắn nói vui sướng tự nhiên không phải là giả bộ.

“Muội nhắc lại với ca, nàng là vị hôn thê của Phong Tẫn, thu hồi lại cái vẻ đắc ý của ca đi.” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Nam Lăng Duệ.

“Biết! Nếu tiểu tử Phong Tẫn kia muốn lấy nàng thì thôi, nếu không thích muốn thoái hôn nàng, ca ca muội liền hạ thủ.” Nam Lăng Duệ nhếch môi cười một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, khó khi thấy tâm tình Nam Lăng Duệ tốt như vậy, cũng không nhẫn tâm làm phật ý hắn, liền nói: “Ca có chừng mực là được! Phong Tẫn là người của muội, tuy ca là ca ca muội cũng không thể đào góc tường hắn.”

“Xú nha đầu! Khuỷu tay luôn hướng ra bên ngoài.” Nam Lăng Duệ mắng một câu.

Vân Thiển Nguyệt liếc lệnh bài qua cửa hắn vẫn nắm chặt trong tay hỏi: “Cái này là ai đưa cho ca?”

“Cái này cũng là bảo bối, cùng khối thẻ bài Kim Sơn kia đều là từ một người cấp cho ta. Muội nói xem còn có người nào khác?” Nam Lăng Duệ rung tay lên. Nhướng mày nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Trước kia ta vẫn biết Dung Cảnh có vài phần bản lĩnh, lòng dạ hiểm độc, hôm nay mới phát hiện, thủ đoạn của hắn thật có thể thông thiên rồi.”

Vân Thiển Nguyệt không nói gì.

Chi nghe Nam Lăng Duệ lại nói: “ Tiểu nha đầu, muội nói xem một khối lệnh bài này có thể còn có tác dụng hơn thánh chỉ của hoàng đế hay không? Lại có thể sử dụng nó lặng yên không một tiếng động qua cửa, khỏi cần ở từng thành trì báo cáo. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng ở các thành trì đều có người của Dung Cảnh, chỉ cần có khối lệnh bài này của hắn, cần dùng văn điệp qua cửa làm cái gì? Một đường đều không trở ngại. Đây không phải là thủ đoạn thông thiên thì là cái gì? Chắc là lão hoàng đế cũng không biết hắn tự cho là có trọng binh canh gác ở các trạm kiểm soát, ở trong mắt Dung Cảnh chính là cửa phòng nhà hắn, nói qua liền qua. Chậc chậc!”

“Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ, nghe hắn than thở bỗng nhiên không rảnh rỗi nói: “Không biết cái này ở các trạm kiểm soát Nam Lương có tác dụng không nhỉ?”

Tiếng chậc chậc của Nam Lăng Duệ im bặt.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, đưa tay túm lấy lệnh bài qua cửa trong tay Nam Lăng Duệ nhét vào trong ngực mình: “ Cái này cũng không thể cho ca, đồ tốt cũng đều cho ca rồi, sao có thể được chứ?”

“Xú nha đầu! Còn chưa gả cho hắn đã mang họ Dung rồi, muội thật là có tiền đồ.” Nam Lăng Duệ cười giễu cợt Vân Thiển Nguyệt. Biết rõ đồ vào tay Vân Thiển Nguyệt thì đoạt lại không được, nên cũng không đoạt nữa.

“Mười năm trước ca cũng không còn là họ Vân rồi, hiện tại ca họ Nam, hảo ca ca của muội. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”

Nam Lăng Duệ bị chặn miệng, trong lúc nhất thời không tìm được lời phản bác.

“Tiểu chủ, chúng ta còn cách Ma Thiên Nhai có bốn trăm dặm, cả một đêm này ngài chưa từng nghỉ ngơi, qua ba mươi dặm nữa có một thôn nhỏ, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Hoa Lạc nhìn về phía trước một chút, hỏi Vân Thiển Nguyệt.

“Không cần, ta không mệt, chỉ cần hai người các ngươi kiên trì, lần này chúng ta đi liền một mạch đi đến Ma Thiên Nhai rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Thuộc hạ kiên trì được!” Hoa Lạc lập tức tỏ thái độ.

“Bản thái tử không kiên trì nổi!” Nam Lăng Duệ uống một vò rượu, lúc này gió nổi lên, có chút say khướt muốn ngủ.

“Không kiên trì nổi thì cứ ở lại chỗ này chờ làm mồi cho sói đi.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới một đại nam nhân mà yếu ớt như vậy, quả nhiên làm thái tử lâu quá nên có một thân da mịn thịt mềm (trói gà không chặt) rồi.

“Xú nha đầu, ta là ca ca muội!” Nam Lăng Duệ trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt.

“Không cần ca nhắc nhở, muội biết ca là ca ca của muội. Một chút khổ như vậy đã không chịu được, giống như nữ nhân, sau này chớ cùng người khác nói ca là ca ca muội. Mất mặt!” Vân Thiển Nguyệt phun ra một câu nói, không để ý tới Nam Lăng Duệ nữa, hai chân thúc ngựa đi nhanh hơn nữa.

Hoa Lạc cũng theo tốc độ Vân Thiển Nguyệt phi về phía trước.

Trong nháy mắt Nam Lăng Duệ đã bị bỏ lại thật xa, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cắn răng, vỗ một chưởng vào tuấn mã, tuấn mã đuổi theo về phía trước.

Một nhóm ba người ra roi thúc ngựa, trên đường đi chỉ nghe được tiếng võ ngựa giẫm đạp. Từ xa đến gần, lại từ gần đến xa.

Thành trì kế tiếp Lan thành là Kỳ thành, kế tiếp Kỳ thành là Thanh Sơn thành, kế tiếp Thanh Sơn thành là Phượng Hoàng quan. Ba người đi nửa đêm lại thêm hơn nửa ngày, buổi trưa ngày kia đi tới Phượng Hoàng quan.

Phượng Hoàng quan sở dĩ gọi là Phượng Hoàng quan, bởi vì hai bên nó là núi non trùng điệp kéo dài vài trăm dặm, hình dáng tựa như Phượng Hoàng ngồi, vì vậy mới được gọi như thế.

Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nhìn về phía trước Phượng Hoàng quan, mặc dù còn cách Phượng Hoàng quan mười dặm, nhưng mười dặm này là bình địa, nhìn một cái liền thấy trạm gác phía trước, người có thị lực tốt vừa nhìn đã biết.

Phượng Hoàng quan không uy vũ hùng tráng như Sơn Hải quan thời đại kia, mà là có một chút ôn nhu của Phượng Hoàng. Dĩ nhiên có liên quan đến địa hình thế núi kiến tạo. Chữ viết trên bảng hiệu cũng không bằng bút lực cứng cáp hùng hậu trên bảng hiệu của Sơn Hải quan, nhưng cũng không mềm mại quá, độ mạnh yếu vừa phải, không loạn không nặng, thanh cốt lỗi lạc, lần đầu nhìn thấy đã làm người ta khó quên, thật là chữ đẹp. Hai chữ Phượng Hoàng lại càng giống như giương cánh muốn bay. Xa xa nhìn toàn bộ ba chữ, làm cho người ta cảm thấy cả Phượng Hoàng quan có một loại cảm giác như cưỡi mây.

“Tiểu nha đầu, muội đang nhìn cái gì?” Nam Lăng Duệ đã sớm không chịu nổi, gục ở trên ngựa giống con tôm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nhìn về phía trước Phượng Hoàng quan dừng lại không đi tiếp, lên tiếng hỏi thăm.

“Đây chính là địa phương năm đó một mình ông đánh lui mười lăm vạn hùng binh của Thiên Thánh.” Vân Thiển Nguyệt không nhìn Nam Lăng Duệ, giọng nói có một tia kiêu ngạo. Nàng có thể tưởng tượng lúc ấy mười lăm vạn hùng binh ước chừng đứng ở vị trí này của nàng, đội ngũ thật dài từ dưới Phượng Hoàng quan kéo dài mười dặm. Mà trên tường thành Phượng Hoàng quan có một nam tử trẻ tuổi đứng. Người nọ hẳn là mặc khôi giáp, chỉ đeo một mặt nạ huyền thiết, một thân khinh bào, một đôi con ngươi lộ ở đằng sau mặt nạ hẳn là mang chút thương xót lại đạm mạc nói không nên lời nhìn mười lăm vạn hùng binh phía dưới.

“Đúng vậy, ông thế nhưng là đại anh hùng!” Nam Lăng Duệ vẫn nằm bò trên lưng ngựa, hai tay không còn sức lực vuốt bờm ngựa nói: “Thiên cổ một người, đó mới thật là anh tuấn kiệt xuất!” Vân Thiển Nguyệt nói. Trong lòng dâng lên cảm giác tôn kính sùng bái cảm thán….

“Tiểu nha đầu, muội muốn dùng ông để chê ca ca muội là ta sao!” Nam Lăng Duệ trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, đáng tiếc hắn quá mệt mỏi, cái nhìn kia không có chút sức lực cùng uy hiếp gì.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại lườm Nam Lăng Duệ, hừ nói: “Ở chỗ này chê bai ca còn dễ nghe, muội còn chưa đánh ca một trận đâu! Nhìn một chút tiền đồ này của ca đi! Không được di truyền một nửa phần phong thái của ông!”

“Có bản lĩnh thì ông đừng bị thương a! Năm đó còn không phải là bị thương sao? Từ đó bệnh tật không dứt, mười lăm năm cũng không tốt lên.” Nam Lăng Duệ bĩu môi, nhìn thoáng qua Phượng Hoàng quan, thúc giục Vân Thiển Nguyệt: “Nhanh lên một chút đi! Đến Ma Thiên Nhai ta muốn ngủ ba ngày ba đêm.”

Vân Thiển Nguyệt lại nhìn thoáng qua Phượng Hoang quan, đánh ngựa đi về phía con đường nhỏ phía tây. Hoa Lạc đi theo phía sau nàng, mặc dù không quá hiểu cuộc nói chuyện của hai người, nhưng cũng không hỏi, hắn có tinh thần hơn Nam Lăng Duệ. Nam Lăng Duệ vẫn như con tôm giả bộ nằm gục trên lưng ngựa, hữu khí vô lực theo sát phía sau hai người.

Ma Thiên Nhai cao vút trong mây, cao khoảng mấy ngàn thước. Giương mắt nhìn lên, cơ hồ chạm vào trời. Dưới chân núi cây cỏ mọc san sát như rừng, trên núi đá mọc lởm chởm. Không có đường lên núi, chỉ có chút ít dây leo dọc theo mỏm núi đá trượt xuống.

“Đừng nói là muốn để cho ta nắm dây leo leo lên.” Nam Lăng Duệ vừa nhìn tình hình trước mắt, mặt đã tái xanh rồi, nói với Hoa Lạc.

Hoa Lạc nhìn thoáng qua Nam Lăng Duệ, trả lời: “Cách nơi này một trăm trượng có một lối đi, nhưng trăm trượng này phải vịn dây leo mà lên.”

Vẻ mặt Nam Lăng Duệ tốt hơn một chút, nhưng tính toán khoảng cách trăm trượng một chút, vẫn là vẻ mặt chán nản hỏi: “Còn đường khác không? Chẳng lẽ ở Ma Thiên Nhai không có người không có võ công? Nếu không làm sao xuống đây?”

“Không có! Người Ma Thiên Nhai không ai không biết võ công!” Hoa Lạc lắc đầu khẳng định.

“Sớm biết đã không tới!” Nam Lăng Duệ lập tức ỉu xìu.

“Vậy ca trở về đi, nếu không thì đợi ở đây.” Vân Thiển Nguyệt ném bỏ cương ngựa, tung mình xuống.

“Nha đầu chết tiệt kia!” Nam Lăng Duệ mắng một câu, hắn thật hoài nghi xú nha đầu này không phải là thân muội muội hắn, đoạn đường này đối đãi hắn không được vài lần sắc mặt tốt. Ghét bỏ hắn cái này ghét bỏ hắn cái kia. Hắn vô lực ném bỏ cương ngựa, đứng trên mặt đất cảm giác chân như nhũn ra. Hắn thừa nhận những năm này ở Nam Lương được nuông chiều một chút, phen bôn ba ngàn dặm ngựa không dừng vó thật là chịu không nổi.

Hoa Lạc cũng tung mình xuống ngựa, đặt ngón cái và ngón trỏ lên khóe miệng huýt sáo một tiếng, cực kỳ vang dội.

Ánh mắt Nam Lăng Duệ sáng lên, nhìn Hoa Lạc nói: “Có phải có người tới đón chúng ta không?”

Hoa Lạc lắc đầu: “Ta gọi người mang ngựa của chúng ta đi coi chừng, phía trước năm dặm có một thôn trang, chuyên môn có người chăm sóc ngựa với liên lạc tin tức.”

Nam Lăng Duệ suy sụp cúi mặt, nghĩ tới hắn chỉ có thể cắn răng lên núi rồi.

Một lát sau khi tiếng còi vang lên, thì có một lão giả từ một chỗ không xa trong rừng cây vọt ra, thoạt nhìn tuổi đã qua thất tuần, một đầu tóc hoa râm, nhưng đôi mắt lão cực kỳ hữu thần. Hắn đi tới gần nhìn Nam Lăng Duệ và Vân Thiển Nguyệt, có chút nghi ngờ nhìn về phía Hoa Lạc, cung kính nói: “Hoa công tử!”

Mặc dù Hoa Sênh, Hoa Lạc thân là thất đại trưởng lão của Hồng các, nhưng bởi vì còn quá trẻ, vẫn luôn lớn lên ở Hồng các, do năm đó đi theo được bảy vị đại trưởng lão của chủ tử dìu dắt, từ trên xuống dưới Hồng các vẫn gọi bảy người là công tử tiểu thư, hiện tại mặc dù thất đại trưởng lão đã rời đi được một năm, nhưng bởi vì bảy người còn quá trẻ lại thêm thói quen, cho nên không ai đổi gọi là trưởng lão, vẫn gọi là công tử.

Hoa Lạc gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, giới thiệu: “Đây là tiểu chủ!” Dứt lời, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu chủ, đây là Hàn lão, là lão nhân vẫn đi theo chủ tử từ năm đó xây dựng các, vẫn chịu trách nhiệm liên lạc giữa Ma Thiên Nhai và dưới núi.”

Lão giả vội vàng quỳ lạy Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu lão nhân Hàn Lâm bái kiến Tiểu chủ!”

“Hàn lão không cần đa lễ!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đỡ lão giả bảy mươi, nàng tất nhiên không thể để cho lão nhân tuổi đã lớn như vậy quỳ lạy với nàng. Cũng thán phục mị lực của mẫu thân nàng năm đó, Hồng các cũng đã xây dựng được mấy thập niên đi! Năm đó Hàn lão cũng chỉ là một tráng niên, hiện tại đã một lão nhân thất tuần.

“Hóa ra là Tiểu chủ đã dịch dung, tiểu lão nhi còn tưởng là công tử. Rốt cuộc là ánh mắt không tốt rồi.” Hàn Lâm cẩn thận đánh giá Vân Thiển Nguyệt trong chốc lát, có chút cảm khái nói. Nhưng đôi mắt lão vẫn không thể che giấu hết vui mừng, dừng một chút lại nói: “Mặc dù dung mạo không giống nữ nhi, nhưng khuôn mặt này cực kỳ giống chủ tử năm đó.”

Vân Thiển Nguyệt cười cười: “Để xuất hành dễ dàng nên dịch dung qua loa một chút.”

“Vị này là? Tiểu lão nhi thấy khuôn mặt này làm sao lại cũng có mấy phần giống chủ tử?” Hàn lão nhìn về phía Nam Lăng Duệ, nghi ngờ hỏi.

“Hắn là ca ca ta!” Vân Thiển Nguyệt cười giới thiệu.

“Hóa ra là công tử! Tiểu lão nhi…..”Hàn lão cả kinh, vội vàng hướng về phía Nam Lăng Duệ quỳ lạy.

“Ta không phải là người Hồng các, Hàn lão không cần khách khí đối với ta!” Nam Lăng Duệ có chút vô lực khoát tay, gương mặt mệt mỏi cười cười với Hàn lão.

Hàn lão đứng thẳng lên, nhìn Nam Lăng Duệ muốn nói cái gì, Hoa Lạc nói với hắn: “Tiểu chủ bôn ba ngàn dặm từ kinh thành đến. Ta đưa tiểu chủ lên Ma Thiên Nhai. Hàn lão mang ngựa đi đi.”

“Được! Cứ giao cho tiểu lão nhi.” Hãn lão gật gật đầu, nhận lấy cương ngựa của ba người.

“Tiểu chủ, thuộc hạ đưa ngài đi lên.” Hoa Lạc nói với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi theo phía sau Hoa Lạc, nàng đi hai bước bỗng nhiên đưa tay ra tóm lấy cổ tay Nam Lăng Duệ, lôi kéo hắn đi về phía trước. Nghĩ tới cũng không thể trách hắn ca ca phế vật này của nàng, chỉ có thể nói Nam Lương vương, cậu nàng quá nuông chiều sủng ái hắn thôi!

“Coi như muội có lương tâm!” Khóe miệng Nam Lăng Duệ cong cong lên, nụ cười ấm áp. Một bụng oán khí ở thời điểm Vân Thiển Nguyệt tóm tay hắn thoáng chốc bay mất.

“Muội sợ ca từ giữa sườn núi té xuống tan xương nát thịt thì không có cách nào khai báo với mẫu thân.” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với Nam Lăng Duệ, hừ một tiếng, thấy Hoa Lạc đã kéo dây leo phi thân mà lên, nàng cũng theo động tác của Hoa Lạc đưa tay kéo dây leo, lôi kéo Nam Lăng Duệ phi thân mà lên.

Nam Lăng Duệ bẹt khóe miệng, nghĩ tới ban đầu đáp ứng mẫu thân nói chăm sóc muội muội, hôm nay thì ngược lại muội muội chăm sóc hắn, thật có chút mất mặt. Có điều vậy thì thế nào? Mất mặt thì cứ mất mặt đi, hắn thực không có sức lực đi lên nữa rồi.

Một lúc lâu sau lên giữa sườn núi, đi tới chỗ lối đi theo lời Hoa Lạc, có một mặt thạch bích khổng lồ dùng dây leo để che giấu, Hoa Lạc khởi động cơ quan, cự thạch từ từ mở ra, lộ ra một cửa động, Hoa Lạc dẫn hai người vào cửa động. Sau khi ba người tiến vào, cự thạch chậm rãi khép lại. Dây leo lắc lư hai cái, đứng im bất động.

Cửa động là ở lưng chừng núi nơi một mặt của sơn động được đục ra, núi đá được mài đến bóng loáng, xung quanh phía trên được khảm dạ minh châu. Sơn động được chiếu cực sáng. Thạch bích trên sơn động tựa hồ là dùng chỉ lực(lực ngón tay) để khắc chiêu thức võ công. Từng chiêu từng thức, thoạt nhìn đều là võ công cực kỳ tinh diệu.

“Chậc chậc, nơi này lại còn có cả chiêu thức võ công, là ai khắc? Chỉ lực bực này, theo không kịp a!” Nam Lăng Duệ bởi được Vân Thiển Nguyệt kéo đi lên, cho nên không thấy mệt mỏi, thấy chiêu thức võ công trên thạch bích thì có chút hào hứng.

“Là năm đó chủ tử và thất đại trưởng lão khắc.” Hoa Lạc nói.

“Khắc ở nơi này cho các ngươi luyện tập võ công?” Nam Lăng Duệ nói.

“Lối đi này rất dài, ước chừng phải đi hết một canh giờ! Chủ tử và thất đại trưởng lão vì để cho người Hồng các ra vào thông đạo này không đến mức khó chịu, cho nên dùng chỉ lực khắc chiêu thức võ công ở đây.” Hoa Lạc nói.

Nam Lăng Duệ thán phục gật đầu, thấy có chút thú vị khen: “Thật là kỳ diệu!”

“Nơi này khắc chính là võ công của thập đại thế gia?” Vân Thiển Nguyệt nhìn một chút, rồi hỏi Hoa Lạc. Bởi vì nàng đã thấy được võ công của Phong gia và Mạc gia. Đương nhiên nguyên nhân là bởi vì Phong Tẫn và Mạc Ly theo bên cạnh nàng đã lâu. Đối với nội tình võ công của hai người đều hiểu rất rõ.

“Dạ, tiểu chủ nói không sai. Chính là võ công của thập đại thế gia.” Hoa Lạc gật đầu.

“Ha ha, thập đại thế gia tự nhận là võ học tinh thâm, nghe nói trăm năm trước oai phong một cõi, tất cả võ học thiên hạ cũng bị thập đại thế gia làm cho lu mờ. Không biết nơi này lại có võ công của thập đại thế gia, còn có chiêu thức phá giải nữa.” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên cười một tiếng, trong mắt sáng lên mấy phần nói: “Nếu bản thái tử học xong võ công của Lam gia , có phải sẽ không cần sợ Lam mỹ nhân kia tìm ta báo thù rồi không?”

“Vậy tốt nhất ca học cho xong đi! Lam Y chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ca.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới bộ dạng chật vật bị chọc giận của Lam Y lúc ấy đã cảm thấy lúc này chắc là trong lòng nàng ta đang mắng chết Nam Lăng Duệ rồi, hẳn là hận đến mức không thể bầm thây vạn đoạn. Tránh cho sau này thua thiệt trước mặt Lam Y, hắn vẫn nên học võ công của Lam gia cho thỏa đáng.

“Ừ, nhất định phải học xong!” Nam Lăng Duệ có chút hưng phấn.

Vân Thiển Nguyệt thấy Nam Lăng Duệ giống như không mệt mệ, ánh mắt sáng lên, nàng liếc trắng mắt với hắn, vừa nhìn chiêu thức võ công trên vách tường vừa đi theo Hoa Lạc đi về phía trước. Nghĩ tới mâu thân của nàng và thất đại trưởng lão thông minh tuyệt đỉnh cỡ nào chứ. Một đoạn một đoạn khắc xuống chiêu thức võ công của thập đại thế gia, võ học thiên hạ đều bị thập đại thế gia thâu tóm, bác đại tinh thâm, có thể nói tinh thông võ học của thập đại thế gia, chính là thiên hạ không có địch thủ rồi. Nàng hỏi Hoa Lạc: “Bảy người các ngươi đều thấu hiểu võ học của thập đại thế gia rồi sao?”

“Võ công Thương Lan tốt nhất, hắn có thể hiểu được chín phần, ta là tám phần, Phượng Nhan và Hoa Sanh là bảy phần. Những người còn lại là sáu phần.” Hoa Lạc nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu một cái: “Vậy là tốt rồi! Có vài người theo đuổi cả đời sợ là cũng không thể hiểu được ba phần mười võ công bậc này. Thập đại thế gia cách mười năm lại luận võ một lần. Học không có tận cùng, võ học cũng vậy không có mức độ.”

“Tiểu chủ nói đúng!” Hoa Lạc gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nàng có bản lĩnh mắt đã gặp qua là không quên được, ghi nhớ võ học khắc trên vách tường những nơi đi qua trong đầu, ánh mắt nàng quét qua Nam Lăng Duệ, thấy hắn cũng thu hồi thần sắc lười nhác vô lực, nghiêm túc nhìn võ học khắc trên vách tường, nghĩ tới cái ca ca này của nàng cũng có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, loại bản lĩnh đã gặp qua là không quên được trí nhớ này của nàng là có được từ ký ức kiếp trước, nhưng hẳn là cũng có di truyền, không biết là bọn họ di truyền từ phụ thân nàng hay là mẫu thân, hoặc là cả hai.

Một lúc lâu sau khi ra khỏi sơn động, cùng với tình hình lúc trước khi vào trong động là giống nhau, cũng là một mặt cự thạch, bên ngoài là dùng dây leo che giấu. Hoa Lạc mang theo hai người hướng về phía trước sau khi leo núi khoảng hơn mười thước, lại tiến vào một sơn động. Lúc này đi không xa, Hoa Lạc mở ra cơ quan ở trên thạch bích, có một tảng đá khổng lồ bị dây thừng to bằng nắm tay buộc lại từ bốn phía, Hoa Lạc dẫn Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ đi tới, dây thừng kéo thân hình ba người đi về phía trước.

“Cơ quan này được bố trí thật là tinh diệu!” Nam Lăng Duệ khen một tiếng.

“Nghe nói năm đó lúc chủ tử cùng thất đại trưởng lão chuyển Hồng các đến Ma Thiên Nhai, mất ba năm mới bố trí xong cơ quan mật đạo và đào sơn động này.” Hoa Lạc nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới công trình bậc này thật sự là vô cùng khéo léo rồi, trí tuệ của nhân loại quả nhiên là vô cùng vô tận. Sau khoảng thời gian hai chung trà, cự thạch dừng lại, Hoa Lạc lại ấn xuống một cái ở vách tường, vách tường mở ra một cánh cửa, vừa lúc tiếp nhận cự thạch đi qua, lại tiến vào một lối đi khác. Lúc này cự thạch di chuyển xuống phía dưới. Khoảng nửa canh giờ sau cự thạch dừng lại, Hoa Lạc dẫn hai người đi về phía lối đi có ánh sáng, sau thời gian khoảng một chung trà đi ngoằn ngoèo mới đi tới cửa động, hắn nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đến!”

“Cuối cùng cũng đã tới! Ta đói bụng đến mức ngực dán vào lưng rồi!” Nam Lăng Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Hoa Lạc kéo chỗ dây leo dày cộm nặng nề ra, đi ra ngoài trước. Vân Thiển Nguyệt đi theo sau Hoa Lạc ra khỏi cửa động, chỉ thấy đập vào mắt là mấy chục cung điện được xây dựng ở một nơi núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp, mây mù lượn lờ. Gần như chạm tới bầu trời, giống như là cửu trọng thiên cung.

“Có chỗ tốt như thế này, mà mẫu thân lại cho muội, thật là quá thiên vị rồi!” Nam Lăng Duệ nhìn trước mắt, giọng điệu có chút ghen tị.

“Nhường vị trí thái tử Nam Lương cho muội làm? Nhường phủ Thái tử Nam Lương cho muội? Vị trí Nam Lương vương tương lai của ca cũng cho muội?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ lập tức cân bằng tâm lý rồi.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nghĩ tới nơi này không nghi ngờ chút nào chính là thế ngoại đào nguyên. So với phía sau quân cơ đại doanh Tây Sơn mà nàng bố trí không biết là tinh vi hơn bao nhiêu lần, hơn nữa phong cảnh vô cùng đẹp, lúc này mặc dù khí hậu phía bên ngoài là đang nắng nóng, nhưng khí hậu nơi này chậm hơn một mùa so với phía bên ngoài.. Cây cối của cung điện bên cạnh dãy núi đang nở hoa. Có một chút mát mẻ hợp lòng người.

Vân Thiển Nguyệt đang đánh giá, phía trước có bóng dáng hơn trăm người từ các cung điện bay ra, chạy về phía bên này.

“Thuộc hạ đã sớm thông báo tin tức, đây là mọi người ở lại canh giữ các cung điện biết được Tiểu chủ tới, đều đi ra ngoài chào đón!” Hoa Lạc nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu một cái, thấy có già có trẻ, quả nhiên như lời Hoa Lạc nói, người người đều có võ công, chỉ thấy bóng người lắc lư, tay áo bay tán loạn. Lão nhân thì cực kỳ có tinh thần, nam nữ trẻ tuổi thì anh khí, hài đồng cũng có mấy người, ước chừng bảy tám tuổi, dốc sức đi theo sau mọi người, sắc mặt mọi người đều là kích động mừng rỡ, trong lòng nàng rất ấm áp.

Mọi người tới gần, dừng bước, vẻ mừng rỡ kích động lúc nhìn thấy Nam Lăng Duệ và Vân Thiển Nguyệt thì lộ ra vẻ nghi ngờ giống Hàn lão dưới chân núi. Tất cả mọi người đều biết rõ Tiểu chủ là một nữ tử, nhưng hai người này rõ ràng chính là hai công tử.

“Đây là Tiểu chủ. Vì để đi đường thuận lời nên Tiểu chủ đã dịch dung đơn giản.” Hoa Lạc giải thích.

“Cung nghênh Tiểu chủ!” Mọi người chợt hiểu ra, vội vàng quỳ xuống đất, tất cả đều cung kính quỳ lạy, âm thanh cực kỳ vang dội, trong tiếng vang trộn lẫn sự vui mừng, cùng một chút tâm tình kích động, giọng nói của một vài lão nhân còn run run, sau khi mọi người ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, mỗi một khuôn mặt tâm tình đều hiện lên rất rõ ràng.

“Đều đứng lên đi!” Vân Thiển Nguyệt bị lây cảm xúc của mọi người, ấm áp cười cười. Nghĩ đến đây là chỗ của mẫu thân, không giống với hoàn cảnh ở Vân Vương phủ của mẫu thân.

Mọi người đứng dậy, nhìn Vân Thiển Nguyệt, vẫn không kiềm chế được kích động, lại nghi hoặc nhìn Nam Lăng Duệ, sau khi Hoa lạc giới thiệu Nam Lăng Duệ, mọi người chợt hiểu ra, vây quanh Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ, ba người Hoa Lạc đi về phía một cung điện lớn nhất.

Lúc này sắc trời đã tối, sau khi vào cung điện, ba người tẩy sạch phong trần xong dùng đồ ăn. Nam Lăng Duệ đã sớm không chịu nổi ngáy o o rồi, thế nhưng Vân Thiển Nguyệt không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng không vội đi Bí Tân các, mà để cho Hoa Lạc dẫn nàng đi quan sát tất cả các cung điện ở Ma Thiên Nhai một phen, để làm quen người canh giữ mỗi cung điện.

Trong đó một tòa cung điện có bức họa mẫu thân nàng và thất đại trưởng lão. Mẹ nàng trong bức họa cùng với trong trí nhớ của nàng là giống nhau, nhưng dường như lại không giống, nữ tử trong trí nhớ là ôn nhu uyển chuyển, mà nữ tử trong bức tranh lại là tinh thần phấn chấn, tuổi của thất đại trưởng lão trong bức họa không hơn kém nhiều lắm so với mẫu thân nàng, ba nam bốn nữ, nam tử tuấn mỹ vô song, nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, vẻ mặt bảy người cùng một loại với mẫu thân nàng, tinh thần phấn chấn.

Nàng nhìn tám người trong bức họa nghĩ tới năm đó bọn họ phát ra ánh hào quang, không cố kỵ gì, là phong tư tư thái tiêu sái cỡ nào! Tuổi trẻ và có năng lực cỡ nào, lại có thể viết ra một đoạn chuyện xưa như này. Trong lúc nhất thời nàng ngoại trừ cảm khái ra thì vẫn là cảm khái. Nghĩ tới biết cha nàng còn sống, không biết mẫu thân nàng còn sống hay không? Một năm trước Thất đại trưởng lão rời khỏi Ma Thiên Nhai, khoảng thời gian này không có tung tích, có phải là ở cùng một chỗ với cha mẹ nàng hay không? Như vậy thì họ đang ở nơi nào?

Tới lúc trời tối đen, Vân Thiển Nguyệt đã quan sát hết các cung điện, sau khi trở về cung điện không chịu nổi mệt mỏi liền nằm ngủ.

Tất cả mọi người đều biết Tiểu chủ cực khổ bôn ba ngàn dặm mà đến, không ai lớn tiếng ồn ào. Một đêm này ở Ma Thiên Nhai cực kỳ an tĩnh.

Cả một đêm ngủ ngon, ngày thứ hai Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại trời đã sáng, sau khi rửa mặt nàng thấy Nam Lăng Duệ thoải mái nhàn nhãn từ bên ngoài đi vào, nàng nhíu mày với hắn, Nam Lăng Duệ nghỉ ngơi cả đêm rất hoạt bát, nói với nàng: “Không nghĩ tới năm đó mẫu thân phong lưu như vậy! Nam nữ đều thông sát a!”

Khóe miệng của Vân Thiển Nguyệt co rúm lại, biết chắc là hắn cũng đã đi thăm các cung điện, đã thấy bức họa mẫu thân nàng cùng thất đại trưởng lão rồi.

“Ta thật không hổ là nhi tử của mẫu thân!” Nam Lăng Duệ sờ lên cằm, rất là tự đắc.

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt với hắn, có người bưng đồ ăn sáng lên, nàng ngồi ở trước bàn.

Nam Lăng Duệ cũng ngồi ở trước bàn, lại nói: “Tiểu nha đầu, đào hoa của muội cũng không ít, quả nhiên chúng ta được di truyền.”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, Hoa Lạc cười đi đến, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu chủ, dùng đồ ăn sáng xong thuộc hạ đưa ngài đi Bí Tân các.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Nam Lăng Duệ nhìn Hoa Lạc, cảm thấy hứng thú hỏi: “Thất đại trưởng lão có cưới gả hay không?”

Hoa Lạc gật đầu.

“Ai, ta còn tưởng rằng thất đại trưởng lão kia cam nguyện theo đuổi mẫu thân, chung thân không lấy vợ lấy chồng đâu! Thì ra là mị lực mẫu thân còn chưa đủ.” Nam Lăng Duệ than tiếc một tiếng.

“Ca nên tích đức đi! Tốt nhất là thừa dịp nữ nhân trong phủ thái tử của ca còn đang trong độ tuổi thanh xuân thì ca thả bọn họ đi! Nếu không chẳng lẽ ca muốn nhiều nữ nhân như vậy chết già trong phủ thái tử của ca sao? Ca muốn bị báo ứng à.” Vân Thiển Nguyệt lườm Nam Lăng Duệ, nghĩ tới không biết là người này có tư tưởng gì nữa, người ta đi theo mẹ nàng liền chung thân không cưới gả? Là đạo lý gì? Sống cô độc quãng đời còn lại nàng cũng không tán thành.

“Cũng phải! Nghe tiểu muội, trở về ta liền giải phóng cho bọn họ!” Nam Lăng Duệ một bộ dạng cam chịu nghe người ta khuyên.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, Nam Lăng Duệ loanh quanh một buổi sáng ước chừng cũng đói bụng, ăn như hổ đói. Sau khi ba người dùng cơm xong, Hoa lạc đưa hai người đi tới Bí Tân các.

Bí Tân các ở trên một dãy núi độc lập. Ba người thi triển khinh công ước chừng sau nửa canh giờ tới nơi này. Bí Tân các của Tàng Thư Các do bốn lão giả cùng hai con hổ trông coi. Thoạt nhìn bốn lão giả hơn trăm tuổi, không nghe được hơi thở của bốn người, hiển nhiên võ công đã đạt đến ảo cảnh. Hai con hổ hết sức cao lớn, biết điều đứng bên cạnh bốn lão giả.

Vân Thiển Nguyệt lấy lệnh bài Hồng các ra, bốn lão giả canh gác mở cửa Bí Tân các ra, hai con hổ nằm rạp xuống trên mặt đất. Ba người đi vào Bí Tân các.

Vừa vào bên trong, Vân Thiển Nguyệt liền bị tàng thư trong đại điện làm cho kinh hãi. Nếu thư phòng của Dung Cảnh ở Vinh Vương phủ làm cho nàng có chút thán phục, như vậy nơi này khiến nàng thấy hết sức ngạc nhiên. Từng dãy, từng chồng, có khoảng mấy trăm hàng. Mỗi cái căn bản là nhìn không đến đầu, có thể nói có bao nhiêu bí mật, thì tàng thư nơi này có bấy nhiêu quyển. Nhiều vô số, rực rỡ muôn màu. Đập vào mắt là y, độc, võ, kỹ, nghệ, vân vân, nhiều không kể xiết.

Vân Thiển Nguyệt nhìn những quyển sách này có lẽ là ghi chép thủ công, nghĩ đến nàng có mất tám năm cũng không thể nhìn toàn bộ. Quay đầu lại nhìn Nam Lăng Duệ, hắn cũng là một bộ dạng ngây ngốc, nàng cười cười, hỏi Hoa Lạc: “Có bí chiết(bí mật tóm tắt) tồn vong của thập đại thế gia cùng với Đông Hải không?”

“Hẳn là có!” Hoa Lạc gật đầu, hắn cũng là lần đầu tiên đi vào, cũng bị sợ ngây người một chút, hô với bên ngoài: “Thiên lão, làm phiền ngài đi vào trợ giúp Tiểu chủ tìm ra bản bí tịch chép tay của thập đại thế gia và Đông Hải.”

“Dạ!” Thiên lão lên tiếng đi tới, mặc dù trăm tuổi, nhưng không thấy chút già nua nào. Thi lễ với Vân Thiển Nguyệt, dẫn đường đi vào trong, đi lại trong Bí Tân các lớn như thế khoảng hai chung trà, hắn mới dừng chân, chỉ vào một giá sách nói: “Nơi này chính là ghi chép về thập đại thế gia.”

“Ghi chép về Đông Hải quốc đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Hồi Tiểu chú, Bí Tân các chưa bao giờ thu thập ghi chép về Đông Hải quốc.” Thiên lão nói.

“Vì sao?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.

Thiên lão lắc đầu: “Bốn người bọn ta bị chủ tử thu phục, vẫn canh chừng ở nơi này, từ ngày xây các, nơi này chưa bao giờ thu thập bất kỳ bí mật gì của Đông Hải.”

“Nương ta không nói nguyên nhân sao?” Vân Thiển Nguyệt có chút kinh ngạc. Mặc dù nàng muốn hiểu rõ chuyện tình thập đại thế gia, nhưng nàng càng muốn hiểu rõ về Đông Hải quốc hơn. Tất cả về Đông Hải quốc.

“Không có!” Thiên lão lắc đầu.

“Chưa từng có người nghi ngờ sao? Thất đại trưởng lão cũng chưa từng nói ra nguyên nhân?” Vân Thiển Nguyệt lại càng thấy kỳ quái, có chút không cam lòng.

“Bí Tân các này là chủ tử và thất đại trưởng lão cùng nhau lập nên. Trừ bốn người chúng ta trông coi ra, đến hôm nay chỉ có ba người đi vào. Cho tới bây giờ không có người nào đi vào. Thất đại trưởng lão cũng không nói ra nguyên nhân.” Thiên lão lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt có chút nhụt chí, gật đầu một cái: “Tốt, vậy ngươi lui xuống đi!”

Thiên lão đi xuống.

“Thuộc hạ chỉ nghe thất đại trưởng lão nói Bí Tân các thu thập bí mật thiên hạ, cho là đương nhiên có Đông Hải.” Hoa Lạc cũng có chút kinh ngạc.

“Điều này nói rõ nếu không phải là mẫu thân quá quen thuộc Đông Hải rồi không cần phải thu thập bí mật của Đông Hải quốc, thì là mẫu thân rất chán ghét Đông Hải quốc, không muốn nghe một chút tin tức nào về nó.” Nam Lăng Duệ chậm rãi nói: “Tiểu nha đầu, muội nói là loại khả năng nào?”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt bỗng sáng lên, đôi mắt sáng như có mấy đám sao lập lòe hiện lên.

“Tiểu nha đầu, thì ra bôn ba ngàn dặm là vì Dung Cảnh! Muội sợ cái Tiểu công chúa của Đông Hải kia cướp đi người trong lòng của mình có đúng hay không? Cho nên vội vàng tới điều tra bí mật của Đông Hải? Nắm quyền chủ động chủ động trong tay? Đáng tiếc nha, ông trời không cho muội toại nguyện, lại không có.” Nam Lăng Duệ lầm bầm một tiếng, đưa tay cầm lấy một cuốn sách ghi lại bí mật về Lam gia, lật một tờ ra.

“Ca lại dính chặt vào bản bí tịch của Lam gia!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bản chép tay màu lam trong tay Nam Lăng Duệ, hừ lạnh một tiếng, đưa tay cầm cuốn sách ghi chép về Sở gia trong thập đại thế gia nàng còn chưa tiếp xúc, mở ra.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận