Bước Tới Bên Em - Chương 95
Chương trước- Chương 1: Ba lần tình cờ
- Chương 2: Ba lần tình cờ(2)
- Chương 3: Cô bạn Đồng Tuyết
- Chương 4: Tới Bác Lãng
- Chương 5: Tai tiếng
- Chương 6
- Chương 7: Công ty Bác Lãng
- Chương 8
- Chương 9: Mua hoa
- Chương 10
- Chương 11: Hôn mê
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Gặp lại Trần Tầm
- Chương 17: Cái đuôi đeo bám
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30: Quá khứ đau lòng
- Chương 31: Gặp anh
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bước Tới Bên Em
Chương 95
Cô không nói gì, cô là người vô vị vậy sao, loại chuyện này sao mà cao hứng được! Nếu chỉ đơn thuần là điều tra căn nhà đó, chắc chắn lúc này cô sẽ rất vui sướng khi thấy người gặp họa, còn đùa cợt một phen. Nhưng bây giờ, haizz…, có chút không hứng thú gì.
“ Xã hội này thật là phức tạp. ”
Cô không nhịn không được phang ra một câu cảm thán.Trước đó là chuyện Trần Bình, bây giờ là chuyện của Đinh Hướng Thư, đều là những chuyện phát sinh rõ ràng ngay trước mắt, vốn dĩ cô cho rằng xã hội này vẫn có nhiều người tốt, ít người xấu, chuyện giết người, vi phạm pháp luật gì gì đó đều là chuyện cách cô hết sức xa xôi, sẽ chỉ xuất hiện trong tin tức, báo chí hoặc trong phim truyền hình, điện ảnh …
Nhưng bây giờ, lại xảy ra trong cuộc sống của cô, điều này khiến cô sợ hãi với bản chất của con người. Anh thấy cô khiếp đảm, nhân cơ hội thuyết pháp:
“ Em xem, xã hội này chính là hỗn loạn như vậy, giết người phóng hỏa thật ra không phải chuyện ngạc nhiên hiếm thấy như em nghĩ, cho nên gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ xa hơn, ngoại trừ người yêu thương em, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, tương tự em phải chú ý nhiều hơn cái người tên Cảnh Bình em đã nhắc tới mấy hôm trước, không có chuyện gì mà ân cần, thì không phải gian xảo cũng là trộm cắp, hắn giúp em như vậy chắc chắn có mục đích, sau này tốt nhất là không nên tiếp xúc với hắn ta, phải biết đề phòng người khác, biết không? ”
Lúc này, cô rất ngoan ngoãn, ngẫm nghĩ thấy anh nói hợp lý, liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thực ra, Cảnh Bình vẫn luôn mang lại cho cô cảm giác khá phức tạp, không biết nên hình dung thế nào, chỉ cảm thấy người này không vô hại như biểu hiện bên ngoài. Có điều cô cảm thấy mình hết sức bình thường, có chút ít tiền, nhưng đoán chừng anh ta cũng có không ít tiền, cũng hơi xinh đẹp nhưng xã hội bây giờ không thiếu nhất là con gái đẹp, hơn nữa anh ta cũng không tìm cách tiếp cận cô, nên cô đối với anh ta, kỳ thực không có đề phòng gì.
Có điều anh nói cũng rất có lý, không ai tự nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, sau này vẫn nên chú ý nhiều hơn.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Từ Vi Vũ rất hài lòng, tiếp tục dạy dỗ:
“ Tiếp xúc với người khác, quan trọng nhất là đúng mực, cho dù gặp phải người mình không thích cũng đừng tùy tiện đắc tội, làm người cần lưu lại một con đường để sau này còn có thể nhìn mặt nhau.
Đôi khi có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu không xử lý thỏa đáng, có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu kê ông xử lý thỏa đáng th sẽ để lại tai họa đến tận sau này. Đừng cảm thấy chuyện vì tiền người ta có thể giết người là chuyện gì đó quá mức kinh khủng, xã hội này không thiếu nhất chính là những chuyện kinh khủng như vậy ”
Sau đó, lại lấy chuyện Cảnh Bình ra nói tiếp:
“ Cái người tên Cảnh Bình đó, em phải để ý cẩn thận, nếu anh ta lại chủ động xuất hiện trước mặt em, cùng em lôi kéo làm quen, em chỉ cần hiểu trong lòng là được, đừng biểu hiện ra ngoài, mắc công đắc tội với người ta, có người tâm địa còn nhỏ hơn đầu kim, lỡ như bị người ta trả thù sẽ không tốt, cho nên nếu anh ta tìm em, em lập tức nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết, không được bốc đồng, cũng không nên đánh rắn động cỏ ”
Lâm Hi thật muốn hôn mê luôn cho xong, không nhịn được châm chọc:
“ Tuy em không thân với anh ta, nhưng cũng không kinh khủng đến mức vậy đâu, qua lời nói của anh Cảnh Bình gần như biến thành phần tử nguy hiểm rồi! ”
Từ Vi Vũ nheo mắt lại:
“ Anh chỉ ví dụ tương tự, em nôn nóng gì chứ? ”
Lâm Hi trừng mắt:
“ Vậy mà nôn nóng ư, em chỉ cảm thấy nói người ta vậy không tốt, Cảnh Bình đắc tội với anh sao? ”
Đừng nói là đắc tội, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, không thù không oán, từ một cao phủ soái nói một cái thành tên biến thái, nghe sao cũng có chút quá đáng, hơn nữa thời gian trước quả thật anh ta đã giúp đỡ cô.
Thấy vẻ mặt anh có chút mất hứng, Lâm Hi cũng không phải người không biết tốt xấu, liền dịu dàng nói:
“ Em biết anh nghĩ cho em, sau này em sẽ để ý giữ khoảng cách với Cảnh Bình, không tiếp xúc nhiều với anh ta, dù sao ngoài anh ra, em không tin tưởng ai hết, như vậy được không? ”
Vừa nói vừa ôm cánh tay anh đung đưa, nũng nịu nhìn anh. Anh miễn cưỡng ừ một tiếng tỏ vẻ hài lòng, cô lại mỉm cười, hôn lên mặt anh, sau đó từ trên đùi anh nhảy xuống, chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy bên kia dường như càng lúc càng đông người vây quanh, cô chống tay lên song cửa ló người ra ngoài,nhưng dù sao cũng cách khá xa, nên không thể nhìn rõ được gì.
“ Không sợ sao? ”
Anh cũng đi tới, tay trái chống gậy, tay phải đặt lên vai cô, trầm giọng hỏi. Cô thở dài:
“ Sao có thể không sợ, khoảng cách gần như vậy, giết người chôn xác, chỉ vừa nghĩ tới, trên người em nổi hết gai lên, nhưng nếu nói vô cùng sợ hãi cũng không phải, có lẽ do em không quen Đinh Hướng Thư, cũng không biết Chử Cương nên bản thân không bị ảnh hưởng, chuyện này giống như nghe nói nhà ai đó ở gần đây có người chết, sợ thì có sợ, nhưng không đến mức quá kinh hãi ”
Cô thì đang ở chỗ này nghiêm túc chia sẻ tâm sự với anh, còn anh đang mãi nghĩ ngợi chuyện khác, một lát sau, đột nhiên anh hỏi:
“ Vậy … buổi tối dám ngủ một mình sao? ”
Lâm Hi: Thật đúng là không dám …
Thấy cô mím môi không nói lời nào,còn trừng hai mắt thỏ nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh khế cong lên, mang theo chút mê hoặc nói:
“ Ngoan, buổi tối anh ngủ với em, đừng sợ ”
Cô cũng rất muốn khí thế nói không cần, nhưng vấn đề là, cô thật sự sợ đó. Ở khách sạn cũng không tệ, có điều trước đây trong lúc tình cờ có đọc một bài báo viết khách sạn là nơi cô hồn dã quỹ tụ tập, rất nhiều người khi ở đó gặp phải quỷ đầu giường …
Hơn nữa hiện tại đang trong kỳ nghỉ lễ một tháng năm, Vũ Lăng lớn nhỏ gì cũng có mấy điểm du lịch, muốn tìm khách sạn còn phòng trống cũng không dễ dàng. Ít nhất đêm nay, có lẽ phải theo anh lăn lộn.
Động trong túi quần rung lên, cô lấy ra xem, là Đồng Tuyết. Cô cũng không tránh mặt anh, trực tiếp bấm nút nghe.
“ Alo."
"alo, Hi Hi, tin tức lớn! tin tức lớn! Cậu có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? ”
Cũng không đợi Lâm Hi đáp lại, cô nàng đã tự mình nói tiếp:
“ Trần Tầm và Tô Thụy bị cảnh sát đưa đi! Vừa rồi mọi người đang tụ tập nói chuyện, cảnh sát liền đi vào, không nói nhiều lời đã đưa hai người đó đi. Cậu không thấy được cảnh đó đâu, thật con mẹ nó, đúng là nguy nga tráng lệ mà, Trần Tầm phản kháng, liền bị người ta vặn tay ra sau, lúc đó cả bọn quá mức choáng váng, không biết chuyện gì đang diễn ra nữa! Vương Chân Chân nói, hai người bọn họ chắc chắn gặp chuyện lớn rồi, nếu không cảnh sát sẽ không tới nơi này bắt người. ”
“ Xã hội này thật là phức tạp. ”
Cô không nhịn không được phang ra một câu cảm thán.Trước đó là chuyện Trần Bình, bây giờ là chuyện của Đinh Hướng Thư, đều là những chuyện phát sinh rõ ràng ngay trước mắt, vốn dĩ cô cho rằng xã hội này vẫn có nhiều người tốt, ít người xấu, chuyện giết người, vi phạm pháp luật gì gì đó đều là chuyện cách cô hết sức xa xôi, sẽ chỉ xuất hiện trong tin tức, báo chí hoặc trong phim truyền hình, điện ảnh …
Nhưng bây giờ, lại xảy ra trong cuộc sống của cô, điều này khiến cô sợ hãi với bản chất của con người. Anh thấy cô khiếp đảm, nhân cơ hội thuyết pháp:
“ Em xem, xã hội này chính là hỗn loạn như vậy, giết người phóng hỏa thật ra không phải chuyện ngạc nhiên hiếm thấy như em nghĩ, cho nên gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ xa hơn, ngoại trừ người yêu thương em, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, tương tự em phải chú ý nhiều hơn cái người tên Cảnh Bình em đã nhắc tới mấy hôm trước, không có chuyện gì mà ân cần, thì không phải gian xảo cũng là trộm cắp, hắn giúp em như vậy chắc chắn có mục đích, sau này tốt nhất là không nên tiếp xúc với hắn ta, phải biết đề phòng người khác, biết không? ”
Lúc này, cô rất ngoan ngoãn, ngẫm nghĩ thấy anh nói hợp lý, liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thực ra, Cảnh Bình vẫn luôn mang lại cho cô cảm giác khá phức tạp, không biết nên hình dung thế nào, chỉ cảm thấy người này không vô hại như biểu hiện bên ngoài. Có điều cô cảm thấy mình hết sức bình thường, có chút ít tiền, nhưng đoán chừng anh ta cũng có không ít tiền, cũng hơi xinh đẹp nhưng xã hội bây giờ không thiếu nhất là con gái đẹp, hơn nữa anh ta cũng không tìm cách tiếp cận cô, nên cô đối với anh ta, kỳ thực không có đề phòng gì.
Có điều anh nói cũng rất có lý, không ai tự nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, sau này vẫn nên chú ý nhiều hơn.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Từ Vi Vũ rất hài lòng, tiếp tục dạy dỗ:
“ Tiếp xúc với người khác, quan trọng nhất là đúng mực, cho dù gặp phải người mình không thích cũng đừng tùy tiện đắc tội, làm người cần lưu lại một con đường để sau này còn có thể nhìn mặt nhau.
Đôi khi có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu không xử lý thỏa đáng, có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu kê ông xử lý thỏa đáng th sẽ để lại tai họa đến tận sau này. Đừng cảm thấy chuyện vì tiền người ta có thể giết người là chuyện gì đó quá mức kinh khủng, xã hội này không thiếu nhất chính là những chuyện kinh khủng như vậy ”
Sau đó, lại lấy chuyện Cảnh Bình ra nói tiếp:
“ Cái người tên Cảnh Bình đó, em phải để ý cẩn thận, nếu anh ta lại chủ động xuất hiện trước mặt em, cùng em lôi kéo làm quen, em chỉ cần hiểu trong lòng là được, đừng biểu hiện ra ngoài, mắc công đắc tội với người ta, có người tâm địa còn nhỏ hơn đầu kim, lỡ như bị người ta trả thù sẽ không tốt, cho nên nếu anh ta tìm em, em lập tức nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết, không được bốc đồng, cũng không nên đánh rắn động cỏ ”
Lâm Hi thật muốn hôn mê luôn cho xong, không nhịn được châm chọc:
“ Tuy em không thân với anh ta, nhưng cũng không kinh khủng đến mức vậy đâu, qua lời nói của anh Cảnh Bình gần như biến thành phần tử nguy hiểm rồi! ”
Từ Vi Vũ nheo mắt lại:
“ Anh chỉ ví dụ tương tự, em nôn nóng gì chứ? ”
Lâm Hi trừng mắt:
“ Vậy mà nôn nóng ư, em chỉ cảm thấy nói người ta vậy không tốt, Cảnh Bình đắc tội với anh sao? ”
Đừng nói là đắc tội, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, không thù không oán, từ một cao phủ soái nói một cái thành tên biến thái, nghe sao cũng có chút quá đáng, hơn nữa thời gian trước quả thật anh ta đã giúp đỡ cô.
Thấy vẻ mặt anh có chút mất hứng, Lâm Hi cũng không phải người không biết tốt xấu, liền dịu dàng nói:
“ Em biết anh nghĩ cho em, sau này em sẽ để ý giữ khoảng cách với Cảnh Bình, không tiếp xúc nhiều với anh ta, dù sao ngoài anh ra, em không tin tưởng ai hết, như vậy được không? ”
Vừa nói vừa ôm cánh tay anh đung đưa, nũng nịu nhìn anh. Anh miễn cưỡng ừ một tiếng tỏ vẻ hài lòng, cô lại mỉm cười, hôn lên mặt anh, sau đó từ trên đùi anh nhảy xuống, chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy bên kia dường như càng lúc càng đông người vây quanh, cô chống tay lên song cửa ló người ra ngoài,nhưng dù sao cũng cách khá xa, nên không thể nhìn rõ được gì.
“ Không sợ sao? ”
Anh cũng đi tới, tay trái chống gậy, tay phải đặt lên vai cô, trầm giọng hỏi. Cô thở dài:
“ Sao có thể không sợ, khoảng cách gần như vậy, giết người chôn xác, chỉ vừa nghĩ tới, trên người em nổi hết gai lên, nhưng nếu nói vô cùng sợ hãi cũng không phải, có lẽ do em không quen Đinh Hướng Thư, cũng không biết Chử Cương nên bản thân không bị ảnh hưởng, chuyện này giống như nghe nói nhà ai đó ở gần đây có người chết, sợ thì có sợ, nhưng không đến mức quá kinh hãi ”
Cô thì đang ở chỗ này nghiêm túc chia sẻ tâm sự với anh, còn anh đang mãi nghĩ ngợi chuyện khác, một lát sau, đột nhiên anh hỏi:
“ Vậy … buổi tối dám ngủ một mình sao? ”
Lâm Hi: Thật đúng là không dám …
Thấy cô mím môi không nói lời nào,còn trừng hai mắt thỏ nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh khế cong lên, mang theo chút mê hoặc nói:
“ Ngoan, buổi tối anh ngủ với em, đừng sợ ”
Cô cũng rất muốn khí thế nói không cần, nhưng vấn đề là, cô thật sự sợ đó. Ở khách sạn cũng không tệ, có điều trước đây trong lúc tình cờ có đọc một bài báo viết khách sạn là nơi cô hồn dã quỹ tụ tập, rất nhiều người khi ở đó gặp phải quỷ đầu giường …
Hơn nữa hiện tại đang trong kỳ nghỉ lễ một tháng năm, Vũ Lăng lớn nhỏ gì cũng có mấy điểm du lịch, muốn tìm khách sạn còn phòng trống cũng không dễ dàng. Ít nhất đêm nay, có lẽ phải theo anh lăn lộn.
Động trong túi quần rung lên, cô lấy ra xem, là Đồng Tuyết. Cô cũng không tránh mặt anh, trực tiếp bấm nút nghe.
“ Alo."
"alo, Hi Hi, tin tức lớn! tin tức lớn! Cậu có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? ”
Cũng không đợi Lâm Hi đáp lại, cô nàng đã tự mình nói tiếp:
“ Trần Tầm và Tô Thụy bị cảnh sát đưa đi! Vừa rồi mọi người đang tụ tập nói chuyện, cảnh sát liền đi vào, không nói nhiều lời đã đưa hai người đó đi. Cậu không thấy được cảnh đó đâu, thật con mẹ nó, đúng là nguy nga tráng lệ mà, Trần Tầm phản kháng, liền bị người ta vặn tay ra sau, lúc đó cả bọn quá mức choáng váng, không biết chuyện gì đang diễn ra nữa! Vương Chân Chân nói, hai người bọn họ chắc chắn gặp chuyện lớn rồi, nếu không cảnh sát sẽ không tới nơi này bắt người. ”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ba lần tình cờ
- Chương 2: Ba lần tình cờ(2)
- Chương 3: Cô bạn Đồng Tuyết
- Chương 4: Tới Bác Lãng
- Chương 5: Tai tiếng
- Chương 6
- Chương 7: Công ty Bác Lãng
- Chương 8
- Chương 9: Mua hoa
- Chương 10
- Chương 11: Hôn mê
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Gặp lại Trần Tầm
- Chương 17: Cái đuôi đeo bám
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30: Quá khứ đau lòng
- Chương 31: Gặp anh
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124