Điện Đức Hoàng - Chương 1238: Mở tháp

Điện Đức Hoàng Chương 1238: Mở tháp
Hai hòa thượng cơ bắp cuồn cuộn cao khoảng 1m9 bước nhanh tới cổng lớn Chùa Kim Lôi.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cổng lớn Chùa Kim Lôi được mở ra.

Trong nháy mắt, trên không trung tại Chùa Kim Lôi nổi lên một trận gió lớn, mây đen che trời tụ tại đỉnh tháp giống như lại một nữa hợp lại thành một bức đồ án ác ma.

Trong Chùa Kim Lôi vang lên hai tiếng leng keng, đó là tiếng xích sắt bị người ta hung tàn bẻ gãy.

Ngay sau đó là tiếng xích sắt bị kéo lê trên mặt đất. Một bóng người cao lớn cường tráng chậm rãi đi ra từ trong tháp.

Còn chưa gặp người, nhưng chỉ nghe tiếng xích sắt va trên mặt đất kia cũng đủ khiến trong lòng rất nhiều hòa thượng ở đây như bị một tảng đá lớn đè nặng, thậm chí có không ít người không dám nhìn thẳng về phía cổng lớn Chùa Kim Lôi.

Dù sao thì đó cũng là một người đàn ông tựa ác ma đi ra từ trong tháp.

Mặc kệ ông ta có bị nhốt kín trong Tháp Kim Lôi mười năm, dáng người ông ta vẫn cao lớn đĩnh đạc như trước. Hai mắt ông ta mười năm không thấy ánh mặt trời, nhưng vẫn sáng ngời có tinh thần.

Thái Tuế, hiện đã gần 50 tuổi, mười năm trước là sự tồn tại siêu mạnh mẽ, ác ma của giang hồ phía Nam, bị giam giữ trong Tháp Kim Lôi mười năm. Hiện tại, ác ma Thái Tuế lại tái xuất thế gian.

Rầm... Rầm...

Xích sắt to bằng cánh tay đứa trẻ va quẹt lên mặt đất theo bước chân Thái Tuế, xích sắt này cũng không được dùng để khóa tay chân của ông ta.

Phía trước xích sắt có hai móc sắt như lưỡi hái khóa chặt vào xương bả vai hai bên của ông ta.

Mười năm trôi qua, móc sắt này dường như đã hòa hợp thành một thể với cơ bắp của Thái Tuế. Nhìn từ xa không khác gì sau lưng ông ta mọc ra hai dải xích sắt.

Hai dải xích sắt này không phải do Chùa Kim Lôi ghim vào người ông ta. Nếu để hòa thượng Chùa Kim Lôi làm, bọn họ chắc chắn sẽ không tàn nhẫn ác độc móc xích sắt vào xương bả vai của Thái Tuế như vậy.

Tuy rằng Thái Tuế được xưng là ác ma, nhưng xét theo ý nghĩa nào đó, ông ta biết giữ lời hứa, cũng là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Thua chính là thua, đã đánh cược thì phải chấp nhận thua. Từ khi bị Từ Hàng đánh bại ở hồ Hoàn Bắc, Thái Tuế đã tự nguyện khóa lại xương bả vai của mình, tiến vào Tháp Kim Lôi chịu bị nhốt mười năm.

Mười năm qua, cổng lớn Tháp Kim Lôi vẫn luôn không khóa, bởi vì nếu Thái Tuế muốn đi. Sau khi trụ trì Tự Hàng chùa Kim Lôi viên tịch, không ai có thể ngăn được ông ta nữa.

Nhưng ông ta không đi, mà vẫn tuân thủ hứa hẹn, cam tâm tình nguyện tiếp tục chịu trừng phạt.

Hiện giờ kỳ hạn mười năm đã hết, Thái Tuế trở về!

Ông ta đi tới cổng lớn Tháp Kim Lôi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía mây đen tụ đầy trên đỉnh tháp. Khóe miệng ông ta chậm rãi cong lên nụ cười giải thoát.

“Ài... ”

Ông ta dang hai tay, lười biếng duỗi eo, giống như Tôn Ngộ Không được thả ra sau khi bị đè dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm.

“Mười năm, cuối cùng cũng..... tự do... ”

“Grào... ”

Một tiếng rống oanh tạc vang lên, xung quanh Chùa Kim Lôi đắm chìm trong âm thanh xưng bá thiên hạ này của Thái Tuế.

Trong 300 hòa thượng có rất nhiều người run rẩy trong lòng. Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.

Một tiếng hô của ông ta tựa như làm mây đen trên không trung chấn động. Ánh mặt trời vốn bị mây đen che khuất lập tức ló rạng, chiếu lên người Thái Tuế.

Chỉ thấy ông ta vươn đôi tay, cầm hai dải xích sắt kia, sau đó cứ như vậy móc xích sắt ra khỏi xương bả vai của mình từng chút.

Máu tươi phun ra, loạt tiếng động hỗn loạn vang lên, nhìn cảnh này, ngay cả Từ Vân cũng nhíu chặt mày.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận