Điện Đức Hoàng - Chương 1391: Anh ấy sẽ không thua đâu

Điện Đức Hoàng Chương 1391: Anh ấy sẽ không thua đâu
Trần Hùng đã đánh giá thấp thực lực của Thái Tuế rồi, cho tới bây giờ với trạng thái này của Thái Tuế, cho dù Trần Hùng dốc hết sức thì dường như vẫn là cục diện bị Thái Tuế dồn ép mà đánh.

Trần Hùng rơi xuống đất, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như bị vỡ nát hết, loại đau đớn như xé rách tim gan đó khiến cho từng tế bào trên người anh phải chịu tổn thương và dày vò cực lớn.

Anh bò dậy từ dưới đất, miệng thở hổn hển, trong miệng vẫn không ngừng hộc máu.

"Tiễn cậu lên đường."

Trong miệng Thái Tuế phát ra tiếng rít gào ma quỷ, thậm chí nửa thân trên của ông ta còn nổi đầy các loại mạch máu và gân xanh dữ tợn. Lúc này Thái Tuế đã không giống như một con người, mà là một con ác ma, một con ác ma thời hoang cổ bò từ trong địa ngục ra.

Nắm đấm của Thái Tuế như mưa to trút xuống, Trần Hùng không ngừng ngăn cản nhưng không có chút hiệu quả nào.

Anh phát hiện ra, ở trước mặt Thái Tuế, bản thân thật sự không có chút sức lực chống đỡ nào.

Nhưng từ đầu đến cuối trong lòng Trần Hùng vẫn luôn có một luồng ý chí, luồng ý chí này chống đỡ để anh tuyệt đối không thể gục ngã.

Anh cắn chặt hàm răng, không ngừng chống đỡ áp lực cực lớn do Thái Tuế đánh tới, nhưng anh cũng chỉ có thể chống đỡ, bởi vì loại tình huống này anh vốn không có cách nào đánh trả.

"Nếu còn tiếp tục như vậy, Trần Hùng sẽ phải chết."

Bên này, mấy người Thám hoa Bạch Vân và Ngụy Tuấn đều cuống cuồng cả lên.

Tuy rằng bản thân bọn họ bị thương nặng nhưng đều muốn xông lên hỗ trợ, nhưng dưới tình huống như vậy, với thực lực của bọn họ thì vốn không thể giúp gì được.

"Tám ngón tay điên, mau đi cứu Trần Hùng." Ngụy Tuấn dùng một loại giọng nói cực kỳ suy yếu để nói.

Song lúc này Tám ngón tay điên lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt của anh ta có chút hoảng hốt, cũng không biết rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ cái gì.

"Số một."

Mấy người Trần Đại Lực và Thịnh Quân cũng đi tới, trong giọng nói ngập tràn vẻ sốt ruột: "Số một, chẳng lẽ anh sợ rồi à?"

Quả thật lúc này Thái Tuế có một loại thực lực hạ gục toàn trường trong nháy mắt. Cho dù bên cạnh có những cao thủ đỉnh cấp của miền nam thế này cũng vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Trong lòng mỗi một người bọn họ đều có một ý nghĩ như vậy, chỉ bằng cái loại trạng thái bây giờ của Thái Tuế, bất kỳ ai xông lên đều sẽ bị người ta cho một đòn mất mạng.

"Mẹ nó, chết thì chết thôi."

Tám ngón tay điên hít sâu một hơi, vừa rồi trong lòng anh ta quả thật có chút sợ hãi, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn Trần Hùng cứ như vậy bị Thái Tuế đánh chết được.

Thế là cuối cùng anh ta vẫn ra một quyết định vô cùng điên cuồng, anh ta muốn xông lên, dùng cơ thể của mình để trợ giúp Trần Hùng chịu đựng công kích của Thái Tuế.

Từ đó trợ giúp Trần Hùng tranh thủ được nhiều thời gian hơn, để Trần Hùng có thể tìm được cơ hội đánh chết Thái Tuế.

Ngay tại giây phút Tám ngón tay điên chuẩn bị xông lên kia, có một cái tay đột nhiên bắt lấy anh ta.

"Anh làm gì vậy?" Tám ngón tay điên quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lạc Tiến đang nắm lấy anh ta.

"Đừng đi lên, đừng quấy rầy thủ lĩnh, anh ấy sẽ không thua đâu."

"Cái gì?" Không chỉ có Tám ngón tay điên ngẩn ra, mà những người khác ở bên cạnh cũng đều cảm thấy không hiểu ra sao.

Trần Hùng sắp bị Thái Tuế đánh chết rồi, còn nói sẽ không thua, cái tên này làm em trai của người ta kiểu gì vậy.

Lạc Tiến tiếp tục nói: "Anh nói không sai, cường giả cấp cao nhất khi bị ép đến bước đường cùng hoàn toàn có tình huống kích thích tiềm lực tự thân, nhưng các anh đừng quên rằng, thủ lĩnh cũng là cường giả đỉnh cao nhất."

"Ý là sao?"

Lạc Tiến nói: "Lúc ở nước ngoài, thủ lĩnh đã từng tỷ thí rất nhiều lần với những cường giả cao cấp trên thế giới, so với Thái Tuế thì những người kia còn mạnh hơn nhiều, mà ngay khi vừa bắt đầu, thủ lĩnh còn bị bọn họ đánh thê thảm hơn bây giờ, nhưng cuối cùng đại ca đều thắng."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận