Điện Đức Hoàng - Chương 1713: Khốn khiếp

Điện Đức Hoàng Chương 1713: Khốn khiếp
“Mẹ nó muốn chết sao, giết hai người đó cho tôi.”

“Ôi, các anh còn muốn giết người diệt khẩu sao.”

Trần Hùng một lần nữa bật máy quay: “Cậu chủ Nguyễn, nếu anh làm vậy hậu quả sẽ tồi tệ hơn.”

Gân xanh trên trán Nguyễn Đại nổi lên: “Chó má, cậu nghĩ rằng cậu vẫn còn có cơ hội để đăng video sao, cậu chết chắc rồi, Chúa Giêsu không thể cứu được cậu.”

Vừa dứt lời, bảy tám người đàn ông cao lớn bên kia đã rút vũ khí mang theo bên người ra, khí thế hùng hổ hướng về phía Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng xông lên.

Nguyễn Đại ở một bên gầm gừ: “Giết, trực tiếp giết cho tôi.”

“Tránh sang một bên đi.”

Trần Hùng một bước tiến lên kéo Nghiêm Hưng Đằng ra phía sau, một giây sau, cả người Trần Hùng giống như một con sư tử xông về phía đám người.

Một trận gió cuốn qua, những người gọi là cao thủ này ở dưới tay Trần Hùng ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ nổi, trong nháy mắt tất cả đều bị Trần Hùng đánh nằm sấp trên mặt đất.

Đại sảnh ngân hàng loạn thành một đoàn, bảy tám người đàn ông to lớn nằm ngang dọc khắp nơi, kêu rên không ngừng.

Không khí trong đại sảnh ngân hàng giống như đang ngưng tụ lại vào lúc này, Nguyễn Đại cùng mấy thuộc hạ khác bên cạnh anh ta giống như gặp quỷ vậy.

Bọn họ thậm chí còn không thấy rõ Trần Hùng rốt cuộc ra tay như thế nào mà đám thuộc hạ của anh ta đã trực tiếp ngã xuống.

“Điều này, sao có thể xảy ra được.”

Một giọt mồ hôi lạnh theo trán Nguyễn Đại chảy xuống, anh ta nghĩ không ra, bên cạnh Nghiêm Hưng Đằng từ khi nào lại có thêm một siêu cấp cao thủ như vậy.

“Khốn kiếp, lên, tất cả đều lên cho tôi.”

Nguyễn Đại run rẩy hô to một tiếng, bên cạnh anh ta còn lại mấy tên thuộc hạ trực tiếp rút dao găm bên hông ra hướng về phía Trần Hùng xông lên.

Mà bản thân Nguyễn Đại lại lấy ra một khẩu súng từ bên hông nhắm vào Nghiêm Hưng Đằng bên kia.

“Không tốt!”

Sắc mặt Trần Hùng âm trầm, vung tay lên, con dao Long Khuyết bị anh giấu trong tay áo bắn ra, bị anh nắm trong tay.

Chỉ thấy thân thể anh giống như tia chớp, trong nháy mắt từ bên cạnh hai thuộc hạ của Nguyễn Đại xuyên qua, sau đó di chuyển đến trước mặt Nguyễn Đại.

Mà lúc này, Nguyễn Đại đang muốn bóp cò bắn Nghiêm Hưng Đằng, nhưng mà ngay một giây trước khi anh ta bóp cò, hàn quang chợt lóe.

Dao Long Khuyết quả nhiên là không gì không thể phá, chém sắt như chém bùn, mang theo hàn quang màu xanh biếc lóe lên, nửa đầu của khẩu súng trong tay Nguyễn Đại trực tiếp bị dao Long Khuyết trong tay Trần Hùng cắt bay ra ngoài.

“Cái này, mẹ nó.”

Nguyễn Đại cả người đều ngây ngốc, mẹ nó đùa giỡn cái gì vậy?

Đây rốt cuộc là loại dao gì, vậy mà có thể dễ dàng đem một khẩu súng chế tạo bằng thép cắt thành hai nửa.

Hít!

Ngay khi Nguyễn Đại còn đang ngạc nhiên, Trần Hùng lại một dao gọt cả bàn tay cầm súng của anh ta rơi trên mặt đất.

“Ah!”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp đại sảnh làm cho da đầu người ta tê dại.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận