Điện Đức Hoàng - Chương 174

Điện Đức Hoàng Chương 174
“Biến đi khuất mắt tao.”

“Lâm Danh Sơn tao, từ giờ trở đi sẽ không có đứa cháu gái như mày.”

“Lập tức biến khỏi đây cho tao.”

Lâm Danh Sơn tức giận đến hai gò má cao giật, mắt như muốn bốc lửa, ngón tay chỉ vào Lâm Tú Minh càng không ngừng run run.

Sau đó, hai mắt tối sầm, ngất đi!

Cùng lúc đó, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng về đến nhà, cô thu dọn qua loa một chút rồi lại đi công ty.

Tập đoàn Ngọc Thanh bây giờ đang nổi tiếng nhờ giải thi đấu thiết kế trước đó.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ngay cả tết Đoan Ngọ cũng có người từ khắp nơi tìm đến Ngọc Thanh để thương lượng bàn chuyện hợp tác. Điều này hoàn toàn đối lập với tập đoàn Lâm thị bên kia chiến tuyến.

Tập đoàn Lâm thị hiện giờ vắng tanh như chùa bà Đanh.

Còn bên đây, lại đông như trẩy hội!

Xe Lâm Ngọc Ngân mới vừa dừng trước cửa công ty, liền có vài nhà cung ứng vật tư và đơn vị thu mua ra tiếp đón.

Bất luận là nhập hàng hay xuất hàng, những người này đều muốn tranh giành hợp tác với Ngọc Thanh.

Có một khởi đầu tốt như vậy, tin tưởng không bao lâu, tập đoàn Ngọc Thanh có thể chính thức bước vào quỹ đạo.

Hơn nữa đối với sự phát triển tương lai của Ngọc Thanh, có thể hình dung như triển vọng không giới hạn.

Cả buổi chiều, Lâm Ngọc Ngân đều cùng những ông chủ này bàn bạc đủ loại nghiệp vụ.

Bên phía nhà cung cấp, người ta đồng ý để cho Ngọc Thanh bọn họ với giá thấp nhất.

Còn bên thu mua, họ chủ động nâng cao số lượng hóa đơn và giá cả hàng hóa.

Cục diện như vậy, đối với Ngọc Thanh đều có lời!

Lâm Ngọc Ngân bận rộn đến 7h tối mới tan làm.

Tuy rất mệt nhưng tương đối vui lòng.

Sau đó Lâm Ngọc Ngân lái xe về nhà.

Nhưng mà, lúc cô lái xe về đến cách nhà hai ba trăm mét, một chiếc Jinbei bất ngờ băng ngang, chặn đầu xe Lâm Ngọc Ngân.

Lâm Ngọc Ngân hoảng sợ, giẫm mạnh chân phanh.

Xe vừa dừng lại, bảy tám người trên chiếc Jinbei lao ra.

Mấy người này đều có hình xăm rồng hồ, vẻ mặt tàn bạo, nhìn vào có vẻ là người của xã hội den.

“Xuống xe, xuống xe cho bố”

Bên ngoài bắt đầu có người đập cửa sổ xe Lâm Ngọc Ngân.

Thậm chí đã có người đưa tay vào được, sau đó mở khóa cửa xe.

Cửa xe bị giật ra.

“Cút xuống cho tao.”

Có người bạo lực kéo Lâm Ngọc Ngân ra. “Các người là ai?”

“Muốn làm gì?”

Nhìn thấy bảy tám người hùng hổ, Lâm Ngọc Ngân lúc này bị dọa sợ.

Đối diện là một gã đang cởi trần, trên cổ có một hình xăm rắn hổ mang, hắn ta dang nhìn Lâm Ngọc Ngân bằng ánh mắt dữ tợn.

“Cô chính là Lâm Ngọc Ngân?”

“Mấy người là ai?”

Tên đó cười khẩy, nói: “Tao là Hắc Xà, giang hồ nể mặt, thường gọi tao là anh Xà.”

“Khu vực này, coi như là địa bàn của tao.”

Lâm Ngọc Ngân có hơi khó hiểu, cô chưa từng giao du gì với người của xã hội đen.

Nhóm người này là muốn làm gì?

“Tôi không biết anh.”

Lâm Ngọc Ngân lùi về sau, xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng mà đám người này dã nhanh chóng bao vây lấy cô.

Hắc xà cười haha tiến về phía cô: “Muốn chạy? Mày chạy thoát sao?”

Ngay sau đó, nụ cười trên mặt Hắc Xà biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám.

“Bắt nó lại cho tao.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận