Điện Đức Hoàng - Chương 985: Phế bỏ hai tay của anh ta đi

Điện Đức Hoàng Chương 985: Phế bỏ hai tay của anh ta đi
Bên kia, lập tức có một tên khoảng ba mươi tuổi ra mặt, người đàn ông có mái tóc vàng nhạt đi về phía này, cung kính đáp lại: “Chị Cẩn Lương, chiếc xe này của chị là tôi phụ trách cải tiến, chị Cẩn Lương chị hài lòng chứ.”

“Ừ.”

Tô Cẩn Lương nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thầy độ xe kia lập tức vui vẻ ra mặt, anh ta độ cho xe Tô Cẩn Lương một cái tính năng chạy xe siêu cấp tốt, một khi Tô Cẩn Lương vui vẻ, nhất định sẽ thưởng thật nhiều cho anh.

Nhưng mà, trong mắt Tô Cẩn Lương lúc này, lại tỏa ra lạnh lẽo, cô vẫy tay về phía bên cạnh, bên cạnh lập tức có người đem một cái cờ lê đặt vào trong tay Tô Cẩn Lương.

Tô Cẩn Lương ước lượng một chút cái cờ lê trong tay, tựa như cười mà không phải cười nhìn thầy độ xe trước mặt: “Tôi nói, quãng thời gian trước của tôi quá tẻ nhạt, nên ham mê đua xe, cảm thấy cái môn đua xe này chơi rất vui.”

“Thế nhưng bây giờ anh làm tính năng xe của tôi cải tiến tốt như vậy, trực tiếp làm cho tôi không có đối thủ, cho nên, anh có hiểu người vô địch thì cảm giác cô đơn càng nhiều không?”

Trong lòng thầy độ xe ngẩn ra, căn bản không hiểu lời nói của Tô Cẩn Lương rốt cục là cái có ý gì, thế nhưng trong lòng anh ta lúc này bắt đầu có một sự hoảng sợ không tên nổi lên.

“Anh cải tiến xe của tôi quá tốt, trực tiếp làm tôi mất đi hứng thú cơ bản nhất trong trò chơi này, cho nên, con mẹ nó ai cho anh độ xe tốt như vậy làm gì.”

Tô Cẩn Lương đột nhiên nổi giận, quẹt một cái đứng lên, sau đó nắm chắc cái cờ lê trong tay đập lên đầu thầy độ xe.

Máu tươi chảy ra, tên thầy độ xe kêu lên một tiếng, quỳ sụp xuống đất.

Anh ta vỡ mộng, cũng tuyệt vọng, làm nghề độ xe nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta chịu đòn vì cải tiến xe người ta quá tốt, Tô Cẩn Lương này, con mẹ nó chính là một người điên, bệnh thần kinh!

“Anh làm tôi rất không vui, cho nên sau này anh, đừng làm nghề độ xe nữa.”

Tô Cẩn Lương lạnh lùng nhìn tên thầy độ xe một chút, sau đó đưa cây cờ lê trong tay cho người bên cạnh: “Phế bỏ hai tay của anh ta đi.”

Sau khi nói xong, Tô Cẩn Lương tiếp tục cầm thuốc lá dành cho nữ, ở trong đám người đi theo vào trong xưởng độ xe, đầu tiên là tiếng thầy độ xe hoảng sợ cầu xin, tiếp theo là hét thảm một tiếng.

Đến khi ra tới bên ngoài, khắp nơi đều là xe sang, Tô Cẩn Lương ném thuốc lá trong tay đi, vươn vai người một cái: “Thật là không thú vị.”

Bên cạnh, một tên thanh niên cắt đầu cua cười híp mắt tiến lên: “Chị Cẩn Lương, tôi có hàng tốt, chị Cẩn Lương nhất định sẽ thích, có muốn nhìn một chút hay không?”

“Đồ gì tốt?”

Tô Cẩn Lương quay đầu nhìn tên thanh niên này một chút, nói: “Không phải lại là cái bình xịt đất kia nữa chứ, em trai, tôi cảnh cáo trước, nếu anh dám mang mấy thứ rác rưởi kia đến cho tôi, tôi cho anh đẹp mặt.”

Bình xịt đất trong miệng của Tô Cẩn Lương, thực ra chính là súng lục.

Tính tình của cô gái này, so với bề ngoài gợi cảm xinh đẹp là hai thái cực hoàn toán khác nhau, cô ta là một cô gái có lòng dạ vô cùng ác độc, ở cái vùng Tô Hàng này, thủ đoạn của Tô Cẩn Lương còn nổi danh, thậm chí rất nhiều đại ca giang hồ, cũng phải kiêng kỵ cô ba phần.

Đương nhiên, cô đồng thời cũng là đối tượng mơ ước của rất nhiều ông chủ lớn, thế nhưng phóng tầm mắt toàn bộ Tô Hàng, thì có ai dám đánh chủ ý lên đầu Tô Cẩn Lương.

Tô Cẩn Lương lúc còn rất nhỏ đã thích chơi đao, mới vừa thành niên đã bắt đầu nghịch súng, coi như ở Vạn Hoa quản chế cực nghiêm ngặt sử dụng vũ khí nóng, nhưng Tô Cẩn Lương muốn súng đạn gì, chỉ cần không vượt quá mức cho phép, mấy tên em trai này đều giúp cô lấy được.

Cho nên, bây giờ Tô Cẩn Lương đã sớm chơi chán mấy loại súng đạn đó, cô gọi mấy loại súng ống đạn dược mà cô chán ngấy là bình xịt đất.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận