Điện Đức Hoàng - Chương 1552: Uy hiếp

Điện Đức Hoàng Chương 1552: Uy hiếp
Hơn nữa, quyền lực của hội trưởng lão trong Thanh Cảnh Môn đủ để có thể cùng với lão đại sánh vai ngang hàng, nói trắng ra là, sự tồn tại của hội trưởng lão, chính là dùng để cân bằng với lão đại.

Mà đại trưởng lão trong miệng Mã Dương không ai khác chính là vị trưởng lão xuất sắc nhất, như vậy, theo một khía cạnh nào đó, thì ông ta chính là người đứng thứ hai trong Thanh Cảnh Môn.

Không có gì lạ khi Long Anh Khoa điên cuồng đến như vậy, nói rằng ngay cả những tài phiệt và hoàng đầu phương bắc cũng sẽ không coi trọng việc này, bọn họ đều có mục đích riêng, bởi vì giang hồ Vạn Hoa vốn dĩ thuộc về quyền quản lý của Thanh Cảnh Môn.

Nhưng mà, tổng bộ của Thanh Cảnh Môn không phải đặt tại Tô Hàng, đương nhiên Long Anh Khoa cũng không thể ở Tô Hàng, vậy tại sao đột nhiên lại từ mấy nghìn dặm xa xôi tới đây, sau đó dẫn đến sự việc đã phát sinh?

Nói rằng bên trong không có gì mờ ám, Trần Hùng hoàn toàn không tin.

“Long Anh Khoa đó dựa vào thực lực của mình, vô pháp vô thiên, cưỡng hiếp phụ nữ, Thanh Cảnh Môn các người không đi điều tra nhà phẩm hạnh tác phong của nhà họ Long, tới đây tìm tôi làm gì?”

Mã Dương trả lời: “Đây là chuyện nội bộ của Thanh Cảnh Môn chúng tôi, tự động chúng tôi sẽ đi làm, nhưng mà bây giờ cậu đã giết chết con trai của đại trưởng lão Thanh Cảnh Môn, cho nên hôm nay chúng tôi sẽ đem cậu về tổng bộ Thanh Cảnh Môn, để cậu tiếp nhận phán quyết của hội trưởng lão.

“Vậy sao?”

Trần Hùng nheo mắt: “Ông chắc chắn ông có thể bắt tôi đem đi sao?”

Mã Dương nói: “Trần Hùng, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cho dù cậu mạnh như thế nào, thì tuyệt đói cũng không phải đối thủ của nhiều người như thế này, chưa kể đến, người nhà của cậu vẫn còn đang ở bên trong.”

“Ông đang uy hiếp tôi sao?”

Lúc Mã Dương nhắc đến người nhà, cơ thể của Trần Hùng lập tức tràn ngập một luồng sát khí cực mạnh, anh dúng một tay túm lấy cổ Mã Dương, nhấc bổng cả người ông ta lên.

Các thành viên của Thanh Cảnh Môn đứng quanh đó cũng bắt đầu lo lắng, Mã Dương cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa, trong lòng càng rối rắm hơn, bởi vì ông ta có thể cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ người Trần Hùng.

Ông ta hoàn toàn không hoài nghi, giây tiếp theo Trần Hùng sẽ lấy mạng ông ta, bởi vì một câu nói vừa rồi của ông ta đã chạm đến giới hạn của Trần Hùng rồi.

Đây thật sự là một vở hài kịch mà, rõ ràng là Mã Dương dẫn theo thiên binh vạn mã đến để bắt Trần Hùng, vậy mà tình huống bây giờ lại đảo ngược lại là một mình Trần Hùng bao vây hơn một ngàn người bọn họ.

“Đừng cố lấy gia đình tôi ra đe dọa tôi, đây là lần đầu tiên tôi cảnh cáo, và sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Trần Hùng vẫn giữ vững lí trí, rốt cuộc thì anh cũng không giết Mã Dương, sau đó anh buông lỏng tay.

Mã Dương vội vàng thở hổn hển, đồng thời ho sặc sụa.

Phía trên yêu cầu ông ta hoàn thành nhiệm vụ này là hoàn toàn đi đối phó với ma quỷ, khiến cho Mã Dương không biết tiếp theo nên làm gì.

Nhưng vào lúc này một chiếc xe Hồng Kỳ chạy về hướng này.

Khi nhìn thấy được người ngồi trên xe là Thanh Long, Mã Dương rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cứu tinh của ông ta đến rồi.

Màn cửa ghế sau rúng lắc, Thanh Long quay đầu nhìn về phía Trần Hùng, ông ta nở một nụ cười vô hại, nói: “Trần Hùng, cậu đi với tôi một chuyến đi, mọi người đều làm thuê thôi, cậu đừng làm khó tôi.”

Lúc này Trần Hùng rất muốn kéo Thanh Long ra khỏi xe mà đánh cho ông ta một cái, nhưng nhìn lại rất nhiều thủ hạ của bọn họ đang đứng ở đây, cuối cùng Trần Hùng cũng xua tan ý tưởng này.

Không thể không nói, tổ chức Thanh Cảnh Môn này thật sự rất hùng mạnh, cả một thế hệ của Tô Hàng đều bị gọi ra cả rồi, nếu chỉ tính mỗi miền nam hay thậm chí là cả nước vạn Hoa, thì thành viên của Thanh Cảnh Môn này sớm đã nhiều hơn một trăm ngàn người rồi.

Nói đến đây, thì thật sự là đáng sợ.

“Ông xã.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận