Điện Đức Hoàng - Chương 208

Điện Đức Hoàng Chương 208
Từ trong miệng Trần Hùng nói ra một tràng, Lâm Ngọc Ngân từ lúc bắt đầu đã khiếp sợ, bây giờ càng là vô cùng sợ hãi.

Chuyện này quá kinh khủng, thật sự là quá mức kinh khủng.

Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không có cách nào tiếp thu được sự thật này, cho đến khi toàn thân cô run rẩy.

“Trần Hùng, anh lợi hại như vậy, tại sao?”

“Tại sao lại trở về tìm em à?”

“Trần Hùng nở nụ cười: “Ngọc Ngân, năm đó anh và em xảy ra quan hệ một đêm, cái gì anh cũng không có.”

“Cùng lắm anh chỉ là một đứa con rơi bị gia tộc vứt bỏ, chẳng qua anh chỉ là một tên ăn mày không còn gì cả.”

“Mà em, nguyện ý chờ anh sáu năm, còn sinh cho anh một đứa con gái.” “Em nói xem, một cô gái tốt như em, sao anh có thể không trở về cưới em?”

“Huống chi ban đầu chính anh đã hứa với em.”

“Là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh nói được thì sẽ làm được.”

Nói đến đây, Trần Hùng hít sâu một hơi: “Thật ra lúc anh vừa trở về, đã muốn nói cho em biết thân phận thật sự của anh, thế nhưng bọn em vốn dĩ không tin.”

“Sau đó anh lo lắng em sẽ không tiếp nhận được, vì vậy anh định che giấu trước đã.”

“Nhưng bây giờ, anh không muốn che giấu nữa.”

Lâm Ngọc Ngân ngạc nhiên nhìn Trần Hùng, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Trần Hùng tiếp tục nói: “Anh ở nước ngoài, còn có thêm thân phận và bối cảnh kinh khủng, em có muốn nghe không?”

“Điện Đức Hoàng sao?”

Lâm Ngọc Ngân theo bản năng hỏi. “Không sai, em có muốn biết điện Đức Hoàng là một tồn tại như thế nào không?”

“Em không muốn biết.”

Nhưng Lâm Ngọc Ngân thẳng thừng từ chối Trần Hùng.

“Bởi vì những chuyện này đã rất khủng bố rồi, anh chờ em tiêu hoá xong đã.”

“Được rồi, chờ đến lúc em muốn nghe, anh sẽ nói cho em biết.”

Trần Hùng trong lòng nặng nề kéo Ngọc Ngân vào trong ngực.

Lần này, Lâm Ngọc Ngân cũng không phản kháng.

“Giữa 3.

con sông, anh chỉ cần một ngụm, chỉ yêu duy nhất một người Lâm Ngọc Ngân!”

Lâm Ngọc Ngân trong lòng anh sớm đã khóc không thành tiếng.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng trong bệnh viện.

“Ai, rốt cuộc là kẻ nào làm?”

“Ai đã hại con trai tôi thành như vậy?”

Hàn Khoa những năm gần đây vô cùng nở mày nở mặt, vui vẻ sung sướng lăn lộn trong giới bất động sản ở thành phố Bình Minh, đánh đâu thắng đó mạnh mẽ không gì cản nổi.

Lúc này, ông ta nổi giận như một con sư tử đang phát điên.

Ông ta nhìn Hàn Vũ nằm thoi thóp trên giường, vô cùng giận dữ.

Một bác sĩ chuyên khoa xương kinh nghiệm đầy mình đang kiểm tra toàn thân cho Hàn Vũ.

Sau khi kiểm tra, giữa lông mày ông ta nhăn thành vài đường.

“Con trai tôi thế nào rồi, còn cứu được không?” “Thần tiên cũng khó cứu.”

Vị bác sĩ lắc đầu nói: “Hiện tại anh ta vẫn còn sống, nhưng thật ra so với chết còn đau đớn hơn!”

“Thật sự rất khó tưởng tượng, trên thế giới này có người có thể đánh cậu chủ nhà họ Hàn đến mức này.”

“Giãn gân, gãy xương nhưng không tổn thương đến nội tạng. Đây rõ ràng là muốn khiến cậu Hàn sống không bằng chết.”

“Người cậu ta chọc vào rất không đơn giản.”

“Cút mẹ mày đi.”

Hàn Khoa tức giận đạp bác sĩ một cước nằm bò ra đất: “Ông nội kêu mày tới cứu con tao, không phải để mày cảm khái đối phương có bao nhiêu lợi hại.”

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, cả người tràn ngập hơi thở tàn bạo đi vào.

Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông tóc dài một mặt thâm độc.

||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||

Người mặc Âu phục chính là Triệu Văn Tuấn.

Còn thanh niên tóc dài tên là Nhạc Trường, cánh tay đắc lực nhất bên cạnh Triệu Văn Tuấn!

“Anh rể, Hàn Vũ bị ai đánh thành bộ dạng này?”

Nhìn Hàn Vũ nằm thoi thóp trên giường bệnh, trên trán Triệu Văn Tuấn cũng nổi gân xanh.

“Tôi không biết, mới vừa nấy không lâu, có người lái xe ném tiểu Vũ trước cửa nhà tôi.”

“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, bình thường tôi đã hay nói với nó, ít ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt lại, lần này gặp phải nhân vật hung ác rồi.”

Dường như trong nháy mắt Hàn Khoa già đi cả chục tuổi, trong giọng nói tràn đầy hối hận.

Ông ta đã quá nuông chiều đứa con trai này, cho nên mới gây ra bi kịch ngày hôm nay, mà nó chính là độc đinh của gia tộc.

“Có cần báo cho Xuân Yến biết không?”

“Không được, tuyệt đối không được báo cho Xuân Yến.”

Hàn Khoa vội vàng xua tay nói: “Trước khi điều tra rõ ràng chuyện này, tuyệt đối không thể để cho Xuân Yến biết.”

“Lỡ nhất Xuân Yến biết được Tiểu Vũ vụng trộm làm chuyện xăng bậy bên ngoài sau lưng con bé, toàn bộ nhà họ Hàn chúng ta sẽ xong đời.’ “Văn Tuấn, cậu lập tức phái người điều tra cho tôi, phải tra rõ ràng toàn bộ ngọn nguồn chuyện này.”

“Bất kể là kẻ nào biến thằng Vũ bị thương thành như vậy, tôi nhất định phải khiến cả nhà hắn chết hết.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận