Điện Đức Hoàng - Chương 468: Ai dám làm con chim đầu đàn

Điện Đức Hoàng Chương 468: Ai dám làm con chim đầu đàn
Thanh đao xuyên qua bầu trời, giống như tuyệt thế đao pháp trong võ lâm, như thể vẽ bừa một vết nứt trên bầu trời đêm.

Thanh kiếm của Ngụy Tuấn, là thanh đao nhanh nhất trong toàn bộ Tam Giang. Đồng thời, cũng là thanh đao sắc bén nhất của cả Tam

Giang.

Thứ duy nhất có thể so sánh được sợ là chỉ có tên sĩ kiếm ở tỉnh Bắc Giang.

Nhưng tám năm trước, tên sĩ kiếm tỉnh Bắc Giang, cũng bị thua bởi một chiêu, dưới đạo của Ngụy Tuấn. Cho nên, thanh đạo của Ngụy Tuấn, hiện là thanh đao mạnh nhất trong cả Tam Giang.

Trần Hùng hí mắt, né tránh, thân pháp cực nhanh thoát khỏi một đạo này của Ngụy Tuấn.

Song, nhát đạo của Ngụy Tuấn không hề dừng lại, liền mạch lưu loát, sinh động giống như mây bay nước chảy. Tưởng chừng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa đao pháp cực tuyệt diệu.

Bên trong tuyệt diệu, để lộ ra mười phần bá đạo.

Loại đao pháp và trình độ này, loại thực lực này, cho dù đặt ở toàn quốc, e là cũng coi như là cao thủ.

Thần hộ mệnh trước kia của nhà họ Phó – Phó Nghị,

Thái Cực Quyền của ông nếu chống lại đao của Ngụy Tuấn, e là không quá ba chiều.

Đây là chênh lệch.

Đồng thời, đây cũng là sự chênh lệch trong tay Trần

Hùng.

Khi đó Phó Nghị ở trong tay Trần Hùng, cũng chỉ chống đỡ được một chiêu

Mà Ngụy Tuấn lần này, ở trước mặt Trần Hùng, đã chống đỡ được ba chiều.

Người có thể bước qua ba chiêu dưới tay của Đức Hoàng điện chủ, đã vô cùng tự hào rồi.

Bởi vì cho dù rất nhiều cường quốc đỉnh cao trên thế giới, ở trong tay Trần Hùng, cũng không vượt quá ba chiều. Đương nhiên, điều này có liên quan đến tâm trạng lúc chiến đấu của Trần Hùng.

Trần Hùng đã từng cùng với những cao thủ hàng đầu thế giới quyết đấu, mang tâm lý phải giết người bằng một đòn, cho nên anh ra tay càng ác.

Mà lúc này anh cùng Ngụy Tuấn chiến đấu, thì lại không có ý nghĩ muốn giết ông ta.

Thình thịch..

Sau ba đao, nắm đấm của Trần Hùng đột nhiên phá vỡ đường đao của Ngụy Tuấn, một quyền hướng thẳng qua mặt ông ta.

Cùng lúc đó, bên trong một quán trà trong tỉnh thành.

Bên ngoài quán trà, có những người đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ đứng khắp nơi, người nào cũng hung dữ và độc ác.

Quán trà này, tối nay bên trong đã được đặt chỗ, có nhân vật lớn, cần ở bên trong quán trà này mưu tính chuyện đại sự bí mật.

Bên trong một phòng riêng của quán trà, có ba người ngồi.

Ông chủ Cổ, Cổ Thiệu Sơn.

Ông chủ Lưu, Lưu Hùng.

Cùng với Đao Kiệt!

Ba người đang ngồi trên một chiếc bàn tròn, uống trà, trò chuyện, trái lại có cảm giác như hội nghị bàn tròn.

Không khí có vẻ vô cùng nặng nề.

Cuối cùng, Cổ Thiệu Sơn tiên phong bắt chuyện.

“Cậu Đao Kiệt, cơ hội để cậu làm người bề trên đến rồi, cậu vẫn còn đang suy nghĩ điều gì?”

“Đêm nay tỉnh thành đại loạn, sát thần đi đến thành phố Bình Minh, ở nhà họ Viễn bây giờ hiện giờ là ông và Mạnh Ninh chống đỡ toàn cuộc, cũng không nhất định giữ được.”

Đao Kiệt nheo mắt, nhìn Cổ Thiệu Sơn ở phía đối diện với vẻ giễu cợt, nói: “Năm họ lớn của các ông đêm nay không loạn lên, ai còn dám làm con chim đầu đàn?”

Đao Kiệt nói trúng tim đen.

Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng liếc nhìn nhau, lập tức hai người liền nở nụ cười.

“Cậu Đạo Kiệt quả nhiên là người thông minh, chỉ là, cậu vẫn luôn Ngụy Tuấn.”

Đạo Kiệt nheo mắt: “Ông chủ Cổ, chủ nhà họ Lưu, có việc gì nói rõ, tôi cũng không có nhiều thời gian ở đây cùng các người đoán mò”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận