Điện Đức Hoàng - Chương 683: Không biết lễ phép

Điện Đức Hoàng Chương 683: Không biết lễ phép
Trong sáu năm qua, cô với Lâm Thanh Thảo cũng đã đủ chuyện khổ sở, nhưng cô đột nhiên cảm thấy kinh nghiệm của bản thân so với chồng cô có lẽ không đáng nói.

Mặc dù Lâm Ngọc Ngân thực sự tò mò về những chuyện trước đây của Trần Hùng, rốt cuộc anh đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng cuối cùng xuất phát từ sự lo lắng dành cho anh, vẫn nên nhịn xuống.

“Có cần gọi Lâm Thanh Thảo trở về không?”

Lâm Ngọc Ngân đổi chủ đề và hỏi: “Chú Viễn chính là muốn mời một nhà ba người chúng ta qua đó.”

Trần Hùng cười nói: "Vẫn là không nên, mấy ngày nữa là đến khai giảng, cứ để con ở Giang Thành chơi thêm vài ngày."

"Thanh Thảo vẫn còn nhỏ, anh cũng không muốn con phải tiếp xúc với những người như vậy."

“Đúng là như vậy.”

Lâm Ngọc Ngân gật đầu nói: “Vậy sáng mai anh gọi điện cho chú ấy hẹn thời gian sau đó chúng ta cùng nhau qua đó.”

"Được."

Sáng hôm sau, Trần Hùng gọi cho Viễn Trọng Chi, kể đại khái tình huống của bản thân mình vài ngày qua.

Viễn Trọng Chi ở đầu bên kia điện thoại sau khi biết anh đến Thái Lan để xử lý chuyện của Thiên Vương điện thì cũng không hỏi nhiều, dù sao Trần Hùng cũng đã nguyên vẹn trở lại.

Sau đó Viễn Trọng Chi cũng hy vọng Trần Hùng hôm nay có thể đến chỗ của ông ấy, dù sao Phương Anh cũng rất nhớ anh.

Trần Hùng cũng không từ chối, buổi sáng cùng nhau đi chọn quà, buổi chiều liền lái xe đến tỉnh thành.

Chạng vạng tối, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đến biệt thự nhà họ Viễn.

Lúc này Phương Anh đang bận rộn trong bếp, Viễn Quân Dao cũng ở bên cạnh giúp một tay, nhưng cô ta cái gì cũng không biết làm, ở trong bếp cũng chỉ thêm phiền mà thôi.

Gia đình Viễn Trọng Chi mời nhà Trần Hùng tới ăn cơm, thay vì đến nhà hàng, họ chọn ăn ở nhà, mặc dù Phương Anh đã khỏi bệnh nhưng sức khỏe không tốt, nhưng bà ấy lại nhất định muốn tự mình vào bếp, để mấy người Trần Hùng có thể nếm thử một chút tay nghề của mình.

"Chú Viễn, dì Phương Anh."

Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân tiến vào, trước tiên cùng Viễn Trọng Chi và Phương Anh chào hỏi một chút.

Trên mặt hai người họ đều lộ ra nụ cười vui vẻ, sau khi để Trần Hùng cùng Lâm Ngọc Ngân ngồi xuống, sau đó mắng Viễn Quân Dao bên cạnh: "Còn không mau chào anh Trần Hùng và chị Ngọc Ngân, một chút lễ phép cũng không có."

Viễn Quân Dao lè lưỡi với Viễn Trọng Chi và Phương Anh, sau đó nhìn về phía hai người họ hô lên một tiếng “anh Trần Hùng”, “chị Ngọc Ngân.”.

Thật ra Trần Hùng là một người vô cùng thoải mái, nhưng Lâm Ngọc Ngân lại là người có chút câu nệ, dù sao đây cũng là nhà của Cửu Nam Vương Viễn Trọng Chi, là một nhân vật lớn của tỉnh thành.

"Ngọc Ngân không cần phải câu nệ như vậy, đừng khách sáo, coi đây như nhà của chính mình."

Trên thực tế, mặc dù Viễn Trọng Chi là Cửu Nam Vương, là một nhân vật anh hùng, nhưng ở trước mặt người thân bạn bè của mình, ông ấy chỉ là một người đàn ông trung niên dễ gần.

Sau khi quen dần, Lâm Ngọc Ngân cũng không còn lo lắng như lúc đầu.

“Tại sao lại không đưa Thanh Thảo không đến đây?” Phương Anh lúc này mới hỏi.

Trần Hùng cười đáp: "Con bé đến Giang Thành nghỉ hè, còn chưa về đến nhà, lần sau nhất định sẽ đưa nhóc con đến."

“Ừm.” Phương Anh cười cười cũng không hỏi nhiều.

Trần Hùng đánh giá Phương Anh từ trên xuống dưới một lượt, nước da hiện tại của bà ấy so với trước kia đúng là đã tốt lên không ít.

"Hiện tại thân thể của dì như thế nào? Cảm thấy ra sao?"

Phương Anh cười đáp: "Con nhìn tinh thần lúc này của dì xem, rất tốt. Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, bác sĩ nói dì cũng cần phải tu dưỡng hơn nửa năm là có thể khỏi hẳn. Bất quá còn phải khiến con phải mệt nhọc một thời gian rồi.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận