Điện Đức Hoàng - Chương 46

Điện Đức Hoàng Chương 46
Hiện tại, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đang trên đường về nhà.

Lúc này, điện thoại của Lâm Ngọc Ngân vang lên.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Ngọc Ngân, có kết quả của dự án đó không? Như thế nào, hợp đồng đã được ký kết chưa?”

Lâm Ngọc Ngân cười đáp: “Con đã ký rồi, và ông nội đã quyết định để con phụ trách dự án này.”

“Thật tuyệt.”

Giọng nói đầy phấn khích của Lưu Ánh Nguyệt phát ra từ đầu dây bên kia: “Sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng gia đình chúng ta cũng có thể xoay mình.”

“Hôm nay thực sự là hạnh phúc nhân đôi.” “Hạnh phúc nhân đôi là sao ạ?” Lâm Ngọc Ngân sửng sốt: “Mẹ, còn có sự kiện vui vẻ nào khác sao?

“Đương nhiên, con lập tức đến Xuân Uyển đi, mẹ ở đây chờ con.”

Xuân Uyển là một nhà hàng lẩu đặc biệt nổi tiếng ở thành phố này.

Du khách có thể vừa xem biểu diễn kịch nói trên sân khấu vừa ăn lẩu trong phòng riêng bên dưới.

Mặc dù nó không phải là một nhà hàng hàng đầu, nhưng nó cũng không phải là nhà hàng hạng thấp.

Hai người bước vào Xuân Uyển và nhìn thấy Lưu Ánh Nguyệt đang ngồi với một người đàn ông.

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Ngay khi hai người bước tới, Lưu Ánh Nguyệt cau mày nhìn Trần Hùng với vẻ không hài lòng.

Nói xong, bà ấy vội vàng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Văn Hào, đừng bận tâm, hai ngày nữa cậu ta sẽ ly hôn với Ngọc Ngân.”

Người đàn ông vội vàng lắc đầu và nói: “Cô à, không sao đâu, tất nhiên là cháu không phiền. Cháu biết chuyện của Ngọc Ngân mà.” %3D “Khi lần đầu tiên nhìn thấy những bức ảnh của Ngọc Ngân, cháu đã yêu cô ấy, đó hoàn toàn là sự thật.”

“Vì vậy, tất nhiên cháu sẽ không bận tâm đến quá khứ của Ngọc Ngân.”

Lưu Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Lâm Ngọc Ngân: “Con đang làm gì vậy, sao con không đến chào cậu Thẩm Văn Hào?”

“Cậu Hào ấy à nhà cậu ấy kinh doanh ngọc bích, rất có tiếng ở thành phố Lâm Giang”

“Liễu Hồng Ngọc, nữ hoàng trang sức, là mẹ nuôi của cậu Hào.”

Sau đó Thẩm Văn Hào vội vàng cười nói: “Cô quá khen rồi. Gia đình cháu cũng chỉ là buôn bán nhiều loại ngọc mã não, một năm cũng chỉ kiếm được mấy chục tỉ, cũng không kiếm được bao nhiêu.”

“Nhưng mẹ đỡ đầu thực sự yêu cháu. Chúng ta sẽ đến cửa hàng trang sức của mẹ đỡ đầu sau bữa tối, và cháu sẽ mua bất cứ thứ gì Ngọc Ngân thích.”

Lưu Ánh Nguyệt cười toe toét: “Văn Hào, cháu khách sáo quá, làm sao nhà cô lại không biết ngại như vậy?”

“Không sao đâu cô, mẹ đỡ đầu bán cho cháu với giá gốc, tính ra cũng không tốn kém.

Cô cũng có thể chọn vài món, đến lúc đó, cháu sẽ thanh toán tiên.”

“Văn Hào, nhìn cháu xem, thật là quá hiểu chuyện rồi.”

Đang nói chuyện, Lưu Ánh Nguyệt nhìn Lâm Ngọc Ngân và nói: “Con còn đang làm gì vậy, đến nói chuyện với cậu Hào đi chứ.”

“Phù” một tiếng, Lâm Ngọc Ngân cũng không thể nhịn cười.

Trân Hùng ở bên cũng thấy mắc cười.

Lâm Ngọc Ngân vốn là rất tức giận, không ngờ mẹ cô vì tiền lại tìm cho mình một người đàn ông như vậy.

Nhưng khi Thẩm Văn Hào gọi Liễu Hồng Ngọc là mẹ đỡ đầu, cô vẫn không thể nhịn được.

Anh chàng này có nước da ngăm đen, vóc dáng thấp bé, ngay cả mặc bộ đồ hàng hiệu cũng không giấu được vẻ quê mùa.

Cùng với sợi dây chuyền vàng dày bằng ngón tay cái trên cổ và chiếc nhẫn ngọc ngón cái, quả là vô cùng giàu có.

Có vẻ như anh ta ít nhất cũng đã 30 tuổi.

Mặc dù năm nay Liêu Hồng Ngọc đã ngoài 30 nhưng cô ấy giữ gìn vóc dáng rất tốt và trông như thiếu nữ đôi mươi.

“Hai người đang cười gì vậy?”

Lưu Ánh Nguyệt và Thẩm Văn Hào đều khó hiểu.

Trần Hùng không khỏi nói: “Văn Hào, cậu thật sự là con đỡ đầu của Liễu Hồng Ngọc sao?”

“Sẽ không phải là cha nuôi chứ?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận