Điện Đức Hoàng - Chương 385

Điện Đức Hoàng Chương 385
Trần Hùng thực sự muốn một tát mấy cái đánh bay tên Lưu Hi Khải này vào tường, cho dù có muốn kéo cũng không kéo ra được.

Nhưng mà nghĩ tới tên này là cậu của Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng nhịn.

Anh đưa chìa khóa xe cho Lưu Hi Khải, sau đó chạy đến một quầy bán hàng không xa mua một chai nước suối.

Lúc anh trở về thì nhìn thấy Lưu Hi Khải đang gọi video với người ta.

Người ở đầu bên kia đang gọi video với ông ta là một người phụ nữ trang điểm đậm, Lưu Hi Khải hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của những người khác trong xe.

Gọi video nói chuyện nhiệt tình với người phụ nữ kia.

“Ngọc à, em thấy không, đây là xe anh mới mua, Cadillac đó, bá đạo không?”

Người phụ nữ ở đối diện nghe vậy thì cười hạ hạ nói: “Anh Khải thật trâu bò, thế mà mua được con xe sang như vậy.

“Đó là đương nhiên, ngày mai anh trở về sẽ gọi điện thoại cho em, sau đó sẽ mang em đi dạo một chút.”

“Được anh Khải, em lớn bằng này rồi nhưng chưa bao giờ được ngồi xe sang như vậy đâu.”

“Em chờ điện thoại của anh.”

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Lưu Hi Khải đầy vẻ cười.

Sau đó ông ta mới nói với Trần Hùng đang ở bên cạnh: “Cho tôi mượn lái chiếc xe nát này vài ngày.

“Cho cậu mượn?”

Trong lòng Trần Hùng cười ha ha.

Người phụ nữ Lưu Hi Khải vừa gọi video rõ ràng là mấy người phụ nữ phố đèn đỏ ở bên ngoài. Nếu cho ông ta mượn cái này để đi hú hí với người đàn bà nát kia, với bệnh sạch sẽ của mình, Trần Hùng thực sự sẽ ném chiếc xe này đi mất.

Đây không phải là Trần Hùng đau lòng cho chiếc xe, anh chỉ đơn thuần cảm thấy Lưu Hi Khải có chút buồn nôn.

“Thật không may, cậu ạ, mấy ngày nay cháu cũng rất bận cần phải dùng xe đi lại. Trần Hùng uyển chuyển từ chối.

Lâm Thục Cầm ngồi ở đằng sau nghe vậy thì không vui, thầm nói: “Mày chỉ là một tên ăn mày cả ngày ở nhà ăn bám, có thể bận bịu cái gì chứ?”

“Hơn nữa cái xe này cũng không phải do mày mua, mày không cho mượn, chúng ta liền tìm Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Ngọc Ngân mượn.”

Nói xong, Lâm Thục Cầm quay đầu nói với Lưu Bảo Lâm đang ngồi ở hàng cuối: “Cậu ba à, cậu xem cháu rể của cậu đi, không có chút tình người gì cả.

“Hi Khải nhà tôi thân là cậu của nó, mượn nó có cái xe, thế mà nó còn từ chối.”

“Cậu làm ông ngoại, phải về dạy dỗ lại con gái cậu đi, hỏi xem nó dạy dỗ con rể kiểu gì vậy?”

Lưu Bảo Lâm hừ một tiếng, trực tiếp quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Có thể là Lưu Hi Khải chưa từng lái qua chiếc xe sang trọng như vậy, ông ta mở điện thoại ra chụp hơn chục bức ảnh bên trong chỗ lái.

Sau đó ông ta khởi động xe, đi về phía sơn trang Vọng Nguyệt. Trên đường đi, tên này tự ý chuyển làn, vượt đèn đỏ, quãng đường hơn mười km, chỉ sợ toàn bộ điểm tài xế đã bị ông ta trừ hết.

Lúc lái xe đến gần sơn trang Vọng Nguyệt, Lưu Hi Khải đã trực tiếp quệt xe vào bên đường vì tốc độ quá nhanh.

Nhưng mà Lưu Hi Khải không có ý dừng lại chút nào, tiếp tục chạy về phía trước cho đến khi đến bãi đậu xe của sơn trang Vọng Nguyệt ở giữa lưng chừng núi.

Cả đoàn người cùng nhau xuống xe, sau đó phát hiện một mảng sơn ở cửa xe Cadillac đã bị quét sạch.

Dì cả Lưu Ngọc Lan vẫn luôn không nói gì đột nhiên trách cứ: “Chị đã nói rồi Hi Khải, bảo cậu lái xe phải cẩn thận một chút, cậu xem đi, cửa xe bị xước một mảng sơn to rồi.”

Lưu Hi Khải không có chút áy náy, hừ lạnh nói: “Chiếc xe này cũng không phải của chị, chị cắn nhắn làm cái gì?”

“Đúng.

Lâm Thục Cầm ở bên cạnh cũng khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một khối sơn thôi mà, có cái gì mà ghê gớm.

“Bỏ ra năm sáu trăm ngàn quét sơn lại không phải là được rồi sao?”

“Năm sáu trăm ngàn?”

Trần Hùng ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Bà hai, giá của chiếc xe này là năm tỷ sáu.”

“Với vết xước sơn mà cậu vừa làm xước, nếu mang đến cửa hàng 4S để xử lý, ít nhất cũng phải mấy chục triệu.

“Bao nhiêu?”

Con người của Lâm Thục Cầm bỗng nhiên co rút lại.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận