Điện Đức Hoàng - Chương 387

Điện Đức Hoàng Chương 387
Lâm Thục Cầm bị con số này dọa sợ, Lưu Tất Lâm ở bên cạnh cũng hít sâu vào một hơi.

Con trai của ông ta cũng thật dám đòi. Bảy ngàn tỷ, e rằng cả đời này bọn họ cũng chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Hi Khải, con đừng có dọa mẹ, con đang nói đùa với chúng ta sao?”

“Mẹ, con không nói đùa với mẹ đâu, con nghiêm túc đó.”

Lưu Hi Khải cười như không cười đáp: “Vừa rồi mẹ có nghe cái tên Trần Hùng kia nói giá cái xe kia năm tỷ sáu không?”

“Mẹ lại nhìn biệt thự này một chút đi, không có mấy chục tỷ thì tuyệt đối không mua được.”

“Hai năm nay Lâm Ngọc Ngân thực sự đã rất phát triển, hại triệu tệ đối với cô ta mà nói chỉ là mưa bụi mà thôi.”

“Mẹ cứ yên tâm đi, một lát nữa chỉ cần mọi người một mực mở miệng, nhất định cô ta sẽ cho vay.

“Vậy được.”

Lâm Thục Cầm dùng củi chỏ chọc một phát vào Lưu Tất Lâm, nói: “Chuyện này một lúc nữa ông nói đi.”

Ba người không có lòng tốt đi vào trong biệt thự.

Sau khi đi vào, bọn họ lại một lần nữa bị cảnh tượng xa hoa trong biệt thự làm cho khiếp sợ.

Giờ phút này, họ thậm chí còn có cảm giác đi tìm Lưu Ánh Nguyệt vay bảy tỷ là có chút quá ít.

Mặc dù cả nhà Lưu Ánh Nguyệt không thích một nhà ba người Lâm Thục Cầm.

Nhưng vì cả nhà Lưu Ánh Nguyệt đều là người tốt bụng cho nên không tính toán quá nhiều với cả nhà Lâm Thục Cầm. Không bao lâu sau đã đến giờ ăn cơm. Vì để chiêu đãi nhà mẹ đẻ, Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Ngọc Ngân chuẩn bị một bàn toàn đồ ăn ngon thức uống ngon.

Ở đây có những món ăn từ khách sạn năm sao, đúng như những gì dì nói, những bữa ăn đông người rất có không khí gia đình.

Giữa bữa ăn, Lâm Thục Cầm ở một bên bắt đầu nháy mắt với Lưu Tất Lâm.

Lưu Tất Lâm hiểu ý, buông đũa trên tay xuống.

“Ngọc Ngân, đến, uống với ông hai một chén.”

“Bây giờ cháu rất có bản lĩnh, mở công ty, ở biệt thự, thu nhập một năm chắc là cũng không ít đâu nhỉ?”

Lưu Tất Lâm giơ ly rượu về phía Lâm Ngọc Ngân.

Lâm Ngọc Ngân vội vàng đứng lên, nói: “Ông hai nói đùa, cháu không có nhiều tiền như thế đâu.”

“Ha ha, cháu không cần phải giấu. Lâm Thục Cầm ở bên cạnh âm dương quái khí nói: “Cậu cháu vừa nãy có nói, chỉ riêng nhà và xe của cháu cũng đã hơn mấy chục tỷ rồi.”

“Ngọc Ngân à, khi cháu còn bé, cậu Hi Khải đối xử với cháu không tệ nhỉ? Nó á, vẫn luôn yêu thương đứa cháu gái là cháu đó.”

Lâm Ngọc Ngân khẽ giật mình, ý gì?

Cái người Lưu Hi Khải này cũng không phải là cậu ruột của cô, làm sao nói như thể thân hơn cậu ruột của cô vậy? Hơn nữa trong trí nhớ của cô, hình như khi còn nhỏ cô với người cậu này cũng không gặp nhau được mấy lần.

Bên kia, Lâm Thục Cầm tiếp tục nói: “Gần đây cậu của cháu đang quan tâm đến một khoảng đầu tư kinh doanh ở thành phố Thành phố Bình Minh, đang cần tiền gấp “Cho nên Ngọc Ngân à, cháu có thể cho cậu của cháu vay một ít tiền không?”

Vay tiền.

Lời này vừa nói ra, không chỉ Lâm Ngọc Ngân, mà cả Lưu Bảo Lâm và Lưu Ngọc Lan ở bên cạnh cũng khẽ giật mình.

Lưu Ngọc Lan thẳng thắn nói: “Khó trách nhất định cứ muốn theo tới, hóa ra là vì muốn vay tiền?”

Lâm Thục Cầm sa sầm mặt mày, trừng mắt nhìn Lưu Ngọc Lan, nói: “Lưu Ngọc Lan, cháu có ý gì?”

“Tôi tới đây để tìm Ngọc Ngân vay tiền, mắc mớ gì đến cháu?”

“Hừ.” Lưu Ngọc Lan hừ hạnh một tiếng: “Lưu Hi Khải mà biết đầu tư kinh doanh thì heo mẹ cũng biết trèo cây.

“Ram.”

Lâm Thục Cầm nổi trận nổi đình, một tay vỗ lên mặt bàn: ‘Lưu Ngọc Lan, cô có ý gì, Hi Khải nhà tôi không có trêu chọc đến cô, cô lại hất nước bẩn lên nó?”

Lưu Ngọc Lan không sợ Lâm Thục Cầm, nói: “Lưu Hi Khải là người như thế nào, chẳng nhẽ người mẹ như cô lại không biết rõ ràng?”

“Hơn bốn mươi tuổi nhưng chẳng làm được cái trò trống gì, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, không biết lập gia đình.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận