Điện Đức Hoàng - Chương 682: Nơi này mới là gia đình thực sự của mình

Điện Đức Hoàng Chương 682: Nơi này mới là gia đình thực sự của mình
Trần Hùng không khỏi nhíu mày, lập tức nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Lâm Ngọc Ngân.

Cô gái này cũng học được cách gạt người rồi sao?

Trần Hùng giả bộ tức giận nói: "Không được, bây giờ phải gọi cho Viễn Trọng Chi, cô ta không những không có quy củ lại còn tùy hứng như vậy, cô ta cứ như vậy mà chạy tới phá hoại gia đình nhà người khác là không thể được."

"Hừm, chúng ta phải để Viễn Trọng Chi dạy cho Viễn Quân Dao đó một chút."

Lâm Ngọc Ngân ở một bên đỏ bừng mặt, vội vàng cầm lấy điện thoại của Trần Hùng, vội vội vàng vàng nói: "Được rồi, ngay cả một chút tế bào hài hước anh cũng không có. Em chỉ là nói đùa với anh mà thôi."

"Lần này anh đến Thái Lan còn thay đổi cả số điện thoại, cho nên chú Viễn gọi điện cho anh cũng không gọi được."

"Vì vậy đã để quận chúa tự mình đến thành phố Bình Minh, nói rằng mẹ cô ấy đã trở về, mời gia đình chúng ta qua đó làm khách."

"Hóa ra là như vậy."

Trần Hùng để điện thoại sang một bên, cười như không cười nhìn Lâm Ngọc Ngân nói: "Bà xã, em thật sự thay đổi rồi. Còn dám nói dối anh. Để xem hôm nay anh dạy dỗ em như thế nào."

Vì thế, Trần Hùng lại một lần nữa trừng trị Lâm Ngọc Ngân ngay tại chỗ.

Một giờ sau, Lâm Ngọc Ngân sắc mặt ửng hồng, tinh thần hưng phấn.

Trần Hùng lại có cảm giác mệt mỏi, Lâm Ngọc Ngân dựa đầu vào vai Trần Hùng nói: "Nếu như người ta đã ngỏ ý muốn mời, bất luận là xuất phát từ mục đích gì, chúng ta cũng đều phải đến đó."

"Ừm."

Trần Hùng gật đầu nói: "Chuyện này trước đó Viễn Vương cũng đã nói qua với anh rồi, đối với dì Phương Anh, lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy liền cảm thấy có thiện cảm."

"Loại cảm giác đó, thật giống như nhìn thấy mẹ của mình. Nói như thế nào thì dù sao cũng có cảm giác thân thiết, lần này trở về từ sau cuộc phẫu thuật ở nước ngoài, chúng ta thật sự nên đi gặp bà ấy."

Lâm Ngọc Ngân trầm mặc một giây, sau đó nói: "Ông xã, đã lâu rồi em không nghe thấy anh nhắc đến chuyện của cha mẹ. Bây giờ bọn họ như thế nào rồi?"

"Khi anh được mười tuổi mẹ anh đã qua đời."

"Về phần cha anh cùng với những người thân khác, ha ha."

Lúc này nói đến đây, hơi thở của Trần Hùng đột ngột thay đổi, Lâm Ngọc Ngân thậm chí có cảm giác được một cỗ sát khí lành lạnh tỏa ra từ trên người anh.

Điều này làm Lâm Ngọc Ngân có chút sợ hãi, lại một lần nữa nhìn về phía khuôn mặt của Trần Hùng, dường như anh đang chìm đắm vào một ký ức đặc biệt nào đó, nên vẻ mặt của Trần Hùng lúc này trông vô cùng đáng sợ.

Lâm Ngọc Ngân đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô vội vàng kêu lên: "Ông xã, anh có chuyện gì vậy?"

Lâm Ngọc Ngân liên tục kêu thêm vài lần, Trần Hùng mới khôi phục trạng thái vừa rồi: "Ừm."

“Anh sao vậy?” Trong lòng Lâm Ngọc Ngân vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy Trần Hùng, hỏi.

Lâm Ngọc Ngân thông minh, chắc hẳn cô đã đoán được điều gì đó, vội vàng nói: "Ông xã, sau này em sẽ không hỏi những chuyện như thế này nữa."

Trần Hùng nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Ngọc Ngân, nói: "Sau này có thời gian anh sẽ nói cho em biết. Nhưng mà hiện tại cảm giác của anh chính là nơi này mới là gia đình thực sự của mình."

Lâm Ngọc Ngân là người thông minh, chắc hẳn cô cũng đã đoán được một chút chuyện đằng sau.

Sở dĩ Trần Hùng có phản ứng như vậy, nhất định là có một thời gian khi ở cùng với gia đình có một đoạn ký ức không mấy vui vẻ.

Hơn nữa lần đầu tiên Lâm Ngọc Ngân tiếp xúc với Trần Hùng khi anh vẫn còn là một tên đầu đường xó chợ, cho nên cô cũng đoán được, sở dĩ Trần Hùng phải lưu lạc đầu đường nhất định là có liên quan tới hoàn cảnh gia đình.

Trong lúc này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân không khỏi cảm thấy có chút chua xót.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận