Điện Đức Hoàng - Chương 1702: Là anh ư?

Điện Đức Hoàng Chương 1702: Là anh ư?
Sắc mặt mặt của Trần Hùng vô cùng u âm, anh nghiêm túc hỏi: “Cô là...vợ chưa cưới của Nghiêm Hưng Đằng?”

Ông Mộng Lan khinh thường nói: “Cậu nhóc, đừng nói nhảm, loại cặn bã này làm sao có thể xứng với người như tôi chứ?”

Lúc này, Nghiêm Hưng Đằng mới phản ứng lại sau một hồi thập tử nhất sinh, kinh ngạc hỏi Trần Hùng: “Anh, là anh ư?”

“Nghiêm Hưng Đằng, anh không nhớ tôi sao?”

“Trần Hùng...Trần Hùng!”

Nghiêm Hưng Đằng gần như dùng hết sức lực gọi tên Trần Hùng: “Hùng à, anh, hồi đó anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần rồi biệt tăm biệt tích luôn, tại sao vậy?”

“Anh nhớ ra là tốt rồi.”

Sau đó Trần Hùng quay người đi đến bên cạnh Nghiêm Hưng Đằng nói: “Người anh em ạ, chuyện quái gì đã xảy ra vậy, nói cho tôi biết, tôi sẽ làm chủ chuyện này cho anh.”

Nghiêm Hưng Đằng đã tổ chức ngôn ngữ đơn giản nhất để thông báo cho Trần Hùng biết những gì đã xảy ra ở đây, nghe xong, gân xanh trên trán của Trần Hùng như muốn vỡ ra từng cái một. đam mỹ hài

Truy Phong đứng bên cạnh nghe thôi mà cũng cảm thấy ngứa ran cả da đầu, trên đời này còn có một con chó không biết xấu hổ như vậy, hành vi như vậy quả thực rất kinh khủng.

“Vô liêm sỉ.”

Truy Phong cũng là một người có tính khí, mặc dù không quen với Nghiêm Hưng Đằng, nhưng sau khi biết được sự đau đớn mà Nghiêm Hưng Đằng phải trải qua, anh ta không thể dương mắt đứng nhìn mà phải dạy dỗ cho những tên khốn này một trận.

“Truy Phong, giúp tôi chăm sóc Nghiêm Hưng Đằng, tôi phải tìm lại sự công bằng cho người anh em của tôi.”

“Đúng!”

Truy Phong lui sang một bên mà ở phía đằng kia, Ông Đại Hùng cười lớn: “Anh định tính làm trò gì hả? Dám đến nhà họ Ông tỉnh Minh Diệu giở thói lưu manh côn đồ à?”

Đôi mắt như lưỡi dao của Trần Hùng dán chặt vào Ông Đại Hùng, nói: “Không quan trọng tôi là ai. Điều quan trọng là hôm nay anh nhất định phải chết.”

“Chỉ có anh thôi ư?”

Trần Hùng không tiếp tục để ý tới Ông Đại Hùng, mà nhìn về phía Nghiêm Hưng Đằng: “Người anh em, những người này, anh muốn xử lí bọn này như thế nào, tôi có thể thỏa mãn anh.”

Nghiêm Hưng Đằng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi, anh cảm thấy toàn bộ lồng ngực sắp nổ tung: “Vừa rồi bọn họ làm gì tôi, tôi sẽ yêu cầu bọn họ phải chịu gấp đôi lại.”

“Như anh muốn thôi.”

Ngay khi giọng nói vừa cất lên, trên người Trần Hùng hiện lên một luồng khí chất độc tài, bốc lộ ra sức mạnh của mình.

“Oắt con như anh không biết từ đâu tới mà dám hỗn láo cha tôi, còn anh nữa,Nghiêm Hưng Đằng, anh đừng tưởng rằng anh sẽ bình an vô sự cùng hai cái thằng oắt con này, hôm nay cả ba người đều phải chết ở nơi này.”

Ông Mộng Lan văng ra lời trách mắng, trông điệu bộ cô ta vô cùng hung hăng và hống hách.

Đây là nhà họ Ông, và cô ta đương nhiên là phải ngạo mạn và hống hách rồi.

“Ồn ào!”

Trần Hùng gầm nhẹ một tiếng, không chút lưu tình, anh lập tức xuất hiện trước mặt Ông Mộng Lan, tát một cái, khiến Ông Mộng Lan bay xa bảy tám mét.

“Mộng Lan!”

Ông Đại Hùng gầm lên tức giận, và cơ thể như con hổ đang rung chuyển, như thể có một sức mạnh to lớn bao quanh ông ta.

“Loạt oắt con như anh đúng là không biết thế nào là trời cao đất dày, dám động con gái của tôi, anh đúng là tìm đến cái chết mà.”

Giọng nói vừa dứt, Ông Đại Hùng đã giậm chân, cả người lao thẳng về phía Trần Hùng như một quả đạn đại bác.

Tuy rằng Ông Đại Hùng này thực lực không bằng các siêu cao thủ đã được bổ nhiệm Nhậm Thiên Thanh và Liễu Nhất Kiếm, nhưng nói gì thì nói ông ta vẫn được xếp vào hàng cao thủ phương bắc, thực lực của ông ta cũng không nên xem thường.

Nếu so sánh sức chiến đấu của mình với các cao thủ phía nam, sức mạnh của Ông Đại Hùng này chắc chắn cao hơn so với Song Đao Dương Đạo hay Lục Giáp Phủ Trạng Nguyên. Vì vậy, Ông Đại Hùng này chắc chắn có thể được coi là một cường giả rất đáng gờm.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận