Điện Đức Hoàng - Chương 457: Thực sự là không đáng

Điện Đức Hoàng Chương 457: Thực sự là không đáng
Trần Hùng đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Con gái bây giờ đều bộc trực như vậy sao?

Nhưng thật lòng mà nói, nếu không phải Lâm Ngọc Ngân tới trước làm chủ, Trần Hùng bây giờ sẽ không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài Lâm Ngọc Ngân.

Nếu anh đã gặp Viễn Quân Dao sớm Lâm Ngọc Ngân. Có lẽ, anh sẽ thực sự bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp tinh tế này.

Rốt cuộc, Trần Hùng đã từng gặp và quen biết không biết bao nhiêu đại cô chủ, cậu chủ, công chúa hoàng gia.

Hay là siêu sao quốc tế hàng đầu, cũng chưa từng thấy một cô gái thanh tú như Viễn Quân Dao. Đây chính xác là một tác phẩm nghệ thuật do thượng để dày công điêu khắc. Nhưng bây giờ, trong lòng Trần Hùng chỉ có Lâm Ngọc Ngân.

Trần Hùng lái chiếc Cadillac, đến hướng nhà họ Viễn ở tỉnh lỵ

Nhưng vào lúc này, Đạo Kiệt vẫn còn đang sững sờ, hai mắt đỏ như máu, nhìn về phía chiếc Cadillac đang nhanh chóng rời đi.

Trong lòng anh ta bừng bừng một cơn giận.

“Anh Kiệt, anh không sao chứ.”

Một người bạn tâm giao đi về phía anh ta, hỏi với sự quan tâm.

Bup

Đao Kiệt thẳng tay đấm vào bụng người đi đến, quan tâm hỏi này.

Bụng dưới của đối phương lập tức co giật, anh ta ôm bụng quỳ rạp xuống đất vì đau.

“Chết tiệt”

Đạo Kiệt, như một con thú hoang, liên tục đánh những tên thuộc hạ đứng xung quanh của mình.

Chẳng bao lâu, một phần lớn những người đàn ông này đã ngã xuống.

Đúng lúc này, một chiếc Porsche chạy qua đây, dừng lại trước Đạo Kiệt.

Người tài xế xuống xe nhanh chóng đi ra phía sau, mở cửa sau chiếc Porsche.

Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi bước xuống xe với nụ cười nhạt trên môi.

“Đao Kiệt, có chuyện gì khiến anh tức giận như vậy.”

“Để tôi đoán xem, chắc hẳn là chỉ có một nguyên nhân khiến cho bá vương của tỉnh lỵ chúng ta phát hỏa lớn như vậy, chính là công chúa nhỏ tỉnh lỵ của chúng ta đã chọc tức anh.”

“Nếu tôi đoán không nhầm, đó là bởi vì Trần Hùng từ thành phố bình minh.”

“Trước kia công chúa nhỏ ở tỉnh lỵ từng nói, nếu ai có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình, cô ấy sẽ gả cho người đó.”

“Đao Kiệt, anh là đang ghen.”

Đôi mắt Đao Kiệt trong phút chốc trở nên cực kỳ u ám, anh ta quay lại nhìn người đàn ông bước xuống từ chiếc Porsche bên cạnh.

“Ông chủ nhà họ Cố, tôi sao lại cảm thấy ông nói chuyện, có chút kỳ quái thế?”

Người đàn ông này không phải ai khác, mà chính là Cổ Thiệu Sơn, ông chủ nhà họ Cố một dòng họ quyền thế của tỉnh lỵ.

Cổ Thiệu Sơn giật mình, sau đó lại bật cười: “Đao Kiệt, sao anh lại có thể nói như vậy?”

“Chuyện khi nãy ở đây, tôi đã nhìn thấy hết rồi, thành thật mà nói, tôi thực sự cảm thấy không đáng với anh.”

“Nói thế nào, anh cũng là con nuôi của ông Viên vua của Cửu Nam, nói ra, anh cũng là anh nuôi của Viễn Quân

Dao.”

“Hơn nữa, hiện tại phần lớn thế giới ngầm của tỉnh lỵ đều nghe theo mệnh lệnh của anh, công chúa nhỏ kia mới quen biết Trần Hùng kia mới một hai ngày, cho nên mới đối xử với anh như vậy.”

“Trong lòng anh, lẽ nào một chút cảm giác cũng không có sao?”

Vẻ mặt của Đạo Nhất nhất thời trở nên ảm đạm, anh ta nắm lấy cổ áo của Cổ Thiệu Sơn, lạnh lùng nói: “Cổ Thiệu Sơn, ông muốn nói gì thì nói đi.”

“Đừng ở đây quanh co lòng vòng nữa, nếu không, đừng trách tôi vô lễ với ông.”

Khuôn mặt Cổ Thiệu Sơn vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Đạo Kiệt, đừng kích động, cũng đừng tức giận.

“Tôi chỉ cảm thấy đối với anh như vậy thật không đáng, những năm nay anh đối với công chúa nhỏ nỗ lực nhiều như vậy, những người ở tỉnh lỵ như chúng tôi đều nhìn rõ.”

“Nói thật, công chúa nhỏ thật sự là có phân quá đáng.”

“Hôm nay, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy cho anh một bạt tai”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận