Điện Đức Hoàng - Chương 125

Điện Đức Hoàng Chương 125
Ở bên ngã rẽ, có một người thanh niên vừa đen vừa lùn, trên cổ đeo một chiếc vòng vàng to bự, anh ta đi ra, đó chính là Thẩm Văn Hào.

“Anh Hùng, anh đúng là lợi hại, trâu bò thật đấy.”

“Vừa nãy một quyền đó của anh đúng là con mẹ nó kinh hoàng, còn lợi hại hơn cả Kiều Phong trong Thiên Long Bát Bộ nữa.”

“Anh Hùng, trong mắt em, anh đúng là một vị thần.”

Trần Hùng không chịu nổi dáng vẻ nịnh bợ của Thẩm Văn Hào.

Bởi vì trong đầu anh luôn bất chợt xuất hiện hình ảnh Thầm Văn Hào chạy về phía nồi lẩu để vứt cái vòng vàng kia khi ở trong quán lẩu.

Cảnh tượng ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí anh, như kiểu có ma quỷ ám vậy.

Nghĩ tới những điều này, Trần Hùng cảm thấy cả người hơi khó chịu!

Trần Hùng thở hắt một hơi, anh không nhìn Thẩm Văn Hào.

Anh tiếp tục nhìn vào chỗ rẽ phía trước, nói: “Lương Mỹ Ngọc, bà cảm thấy tôi thích chơi trò trốn tìm với bà lắm sao?”

Phía sau Thẩm Văn Hào, một bóng dáng uyển chuyển chợt đi ra, đó không phải là Lương Mỹ Ngọc thì là ai?

Không thể không nói nữ vương trân quý này đúng là rất mê hoặc người khác.

Năm nay bà ta đã tứ tuần rồi nhưng vẫn duy trì được vóc dáng thon gọn, lại cộng thêm khuôn mặt chẳng khác nào thiên sứ đó, rất dễ khiến người ta rơi vào mê cung.

Bà ta và Thẩm Văn Hào đứng ở cùng một chỗ đúng là cảm giác đối lập nhau vô cùng.

Lần trước Trần Hùng không nói sai chút nào, nhìn Thẩm Văn Hào mới hai mươi tuổi y như bố của Lương Mỹ Ngọc đang hơn ba mươi tuổi ấy.

“Anh Hùng.” Lương Mỹ Ngọc đi tới trước mặt Trần Hùng, thái độ vô cùng cung kính.

Đồng thời, vẻ mặt bà ta cũng hiện lên chút lo lắng.

“Suốt chặng đường bà đều theo tôi tới thành phố Lâm Giang?” Giọng điệu của Trần Hùng hơi âm hiểm.

Lương Mỹ Ngọc vội vàng lắc đầu nói: “Tôi nào dám chứ anh Hùng, là Văn Hào nói với tôi anh tới Lâm Giang nên tôi mới đặc biệt tới đây tìm anh.”

Trần Hùng quan sát Lương Mỹ Ngọc và Thẩm Văn Hào, anh luôn cảm thấy hai người này có rất nhiều tâm sự. “Có chuyện thì nói thẳng ra đi, con người tôi rất ghét bị người ta theo dõi.”

Lương Mỹ Ngọc vội vàng gật đầu: “Anh Hùng, lần trước chuyện trái tim thiên sử kia, anh Hùng có nói nợ Lương Mỹ Ngọc tôi một ân tình.”

“Không biết lời này của anh Hùng có tính là thật không?”

“Tính.” Trần Hùng lập tức trả lời.

Vẻ mặt Lương Mỹ Ngọc vui vẻ, bà ta vội vàng nói: “Lần này chúng tôi tới đây tìm anh Hùng là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Nói!”

“Tôi muốn mời chiều nay anh Hùng tới giúp tôi bảo vệ một nhà Văn Hào.”

Trần Hùng nhận thấy gì đó, anh nhìn sang Thầm Văn Hào ở bên cạnh: “Nhà họThẩm sao, có chuyện gì?”

Lương Mỹ Ngọc nói: “Anh Hùng, chuyện này nói ra thì dài lắm.”

“Tầm hơn mười năm trước, thành phố Lâm Giang có một tên gọi là Lục Đỉnh Thiên, thuộc hạ dưới tay ông ta vô cùng ác độc, có thể lực cực lớn ở nơi này, nhưng anh ta lúc nào cũng bắt nạt người khác, hoành hành nơi đây.”

“Khi ấy có rất nhiều gia đình bị tên Lục Đỉnh Thiên này chèn ép, cứ sống chui lủi dưới bóng ông ta.”

“Sau này, những gia đình ấy không chịu nổi sự bá đạo của Lục Đinh Thiên nữa nên đã âm thầm kết thành liên minh.”

“Đêm hôm ấy, liên minh tập hợp rất nhiên cao thủ, đương nhiên họ đứng ra gây khó dễ với Lục Đỉnh Thiên, muốn tiêu diệt ông ta.”

“thế nhưng Lục Đình Thiên kia vô cùng gian xảo, tối đó liên minh không bắt được ông ta, để ông ta chạy mất.”

Trần Hùng gật đầu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Lục Đỉnh Thiên liền mất tích mấy năm liền, mọi người ở thành phố Lâm Giang dường như đều đã sắp quên mất người tên Lục Đỉnh Thiên rồi.”

“Nhưng không lâu về trước, Lục Đỉnh Thiên lại đột nhiên trở về thành phố Lâm Giang, không chỉ có như vậy, Lục Đinh Thiên còn mang về đây một đám cao thủ, sau đó bắt tay vào công cuộc điên cuồng trả thù những kẻ đã làm hại đến gia tộc của Lục Đỉnh Thiên năm đó.”

“Năm đó dẫn đầu liên minh có tổng cộng bốn gia tộc, vậy mà chỉ trong thời gian một tuần lễ, đã có tới ba trong số bốn gia tộc bị Lục Đỉnh Thiên trả thù.”

“Những người đứng đầu của ba gia tộc kia toàn bộ đều bị đám sát thủ bên cạnh Lục Đỉnh Thiên đánh cho thành một người tàn phế, thậm chí còn có vài người đã chết.”

“Mà nhà họ Thẩm cũng là một trong số bốn gia tộc trong liên minh năm đó, Lục Đỉnh Thiên cũng đã mở lời nói rồi, buổi chiều hôm nay sẽ phái người đến chào hỏi nhà họ Thẩm.”

Sau khi nói xong câu thông báo này, Lương Mỹ Ngọc vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Trần Hùng, nói: “Trần Hùng, tôi biết anh cũng là một cao thủ rất lợi hại.”

“Cho nên, hôm nay, anh có thể giúp nhà họ Thẩm không?”

“Cũng không biết mấy năm qua cái tên Lục Đình Thiên kia đã đi đâu, đến khi trở về lại có thể đem nhiều cao thủ có có thủ đoạn vô cùng hung tàn đến vậy, có thể khiến cho những gia tộc trong thành phố Lâm Giang vị chèn ép mà không cách nào đối phó lại được!”

“O.”

Trần Hùng lấy tay chống cằm, giống như đang tự hỏi.

Lương Mỹ Ngọc và Thẩm Văn Hào đứng ở một bên, cả hai người bọn họ đều vô cùng căng thẳng chờ đợi quyết định của Trần Hùng.

Bọn họ không dám ép Trần Hùng, mặc dù Trần Hùng đã nợ Lương Mỹ Ngọc một món nợ ân tình.

Nhưng nếu Trần Hùng không muốn giúp đỡ bọn họ lần này thì Lương Mỹ Ngọc cũng không dám nói thêm điều gì.

“Được!”

Thấy Trần Hùng đã đồng ý giúp đỡ bọn họ, lúc này Lương Mỹ Ngọc và Thẩm Văn Hào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vì thế, cả ba người ngồi vào chiếc xe Maserati của Lương Mỹ Ngọc, sau đó đi thằng một đường tới biệt thự của nhà họ Thẩm.

Lúc này, ở bên ngoài biệt thự của nhà họ có cả một đám những người đàn ông cao to lực lưỡng canh giữ ở trước cửa.

Những người đó đều là những vệ sĩ mà ba của Thẩm Văn Hào, Thẩm Anh mời tới để bảo vệ nơi này.

Trong sảnh lớn của biệt thự nhà họ tâm trạng của Thẩm Anh của lúc này có thể nói là nóng như lửa đốt.

Tàn thuốc lá đã sớm đầy trong gạt tàn, cả sảnh lớn đều tràn ngập mùi của chất ni cô tin từ thuốc lá.

Tay của Thẩm Anh cầm theo điếu thuốc lá, đi qua đi lại ở trong đại sảnh.

Ông ta lúc này cảm thấy vô cùng phiền não, liên minh bốn gia tộc của năm đó, hiện tại cả ba gia tộc trong đó đã bị Lục Đỉnh Thiên làm cho vô cùng thê thảm.

Lần này đến lượt nhà họ Thầm của ông ta rồi, cho dù ông ta ở bên ngoài có mời đến nhiều vệ sĩ như vậy đi chăng nữa, nhưng trong lòng của ông ta cũng rất rõ ràng, ở trước mặt các cao thủ thật sự, thì mấy người vệ sĩ ông ta cất công mời từ bên ngoài về này, căn bản là không chịu nổi một kích của họ.

“Mỹ Ngọc nói là đi tìm cao nhân về giúp đỡ bảo vệ nhà họ Thầm chúng ta, mà sao đã đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy trở về?”

“Quan trọng nhất vẫn là Thiết Chiến, ta đã cho cái giá thù lao là ba mươi lăm tỉ để anh ta có thể tới đây bảo vệ nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng đến nay vẫn chưa nhận lại được bất kỳ tin tức gì cả.”

“Anh ta chắc không phải là cũng sợ tên Lục Đỉnh Thiên kia rồi đó chứ?”

Trong lòng Thẩm Anh lúc này đang nóng như lửa đốt, nhưng ngay sau đó, Lương Mỹ Ngọc và hai người kia cùng nhau bước vào đại sảnh.

“Mỹ Ngọc, cuối cùng em cũng về rồi.” Thẩm Anh đi lên phía trước chào đón Lương Mỹ Ngọc, vội vàng hỏi: “Cao thủ đâu, cao thủ mà em đi mời tới cho nhà họ Thẩm anh ở đâu?”

Lương Mỹ Ngọc và Thẩm Anh không hề có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng vì nhiều năm trước bọn họ ở Myanmar cùng nhau làm ăn buôn bán về đá ngọc thạch nên mới quen biết nhau.

Hai người đã trải qua rất nhiều chuyện đồng sinh cộng tử, cho nên cả hai trở thành người bạn cùng chung hoạn nạn với nhau, sau lại Lương Mỹ Ngọc lại nhận Thầm Anh làm anh trai, quan hệ giữa bọn họ sao với anh em ruột còn thân mật hơn.

Lương Mỹ Ngọc vội vàng giới thiệu nói: “Anh trai, vị này chính là anh Trần.”

“Bây giờ cuối cùng anh có thể an tâm rồi, có Trần Hùng ở đây, lát nữa nhất định có thể bảo vệ cho nhà họ Thẩm chúng ta được an toàn.”

Thẩm Anh đem ánh mắt di di chuyển lên người Trần Hùng, cần thận liếc mắt nhìn anh một cái, ngọn lửa trong mắt ông ta nhanh chóng dập tắt đi.

Người này, người này không nhẽ chính là cao thủ mà Lương Mỹ Ngọc mời đến cho nhà họ Thẩm ông ta sao?

Nói đùa cái gì vậy chứ!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận