Điện Đức Hoàng - Chương 1597: Loại người ghét nhất

Điện Đức Hoàng Chương 1597: Loại người ghét nhất
"Bởi vì cuối cùng ông ấy vẫn biến thành loại người mà chúng tôi từng ghét nhất."

Trần Hùng nói: "Bây giờ cả lục phiến môn phương bắc, tuyệt đại đa số người đều biến thành người mà anh ghét đúng không?"

“Đúng.” Truy Phong chẳng hề do dự mà gật đầu: “Trong tám vị chủ quản, hơn một nửa trong số họ có quan hệ với các gia tộc ở phía bắc. Họ đã nhận rất nhiều tiền từ những gia tộc này, đồng thời cũng tạo rất nhiều điều kiện cho bọn họ. "

"Từ lúc sư phụ tôi làm phản thì lục phiến môn phương bắc đã bắt đầu mục nát rồi, mục nát tới tận gốc rễ!"

Trần Hùng ném điếu thuốc trong tay xuống đất giẫm nát, nói: "Kỳ thực, đây là bản tính con người, anh muốn thay đổi, thật ra rất đơn giản, muốn khôi phục lại lục phiến môn phương bắc cũng chỉ mất vài ngày mà thôi. "

"Sao lại nói như vậy?"

Truy Phong kinh ngạc nhìn Trần Hùng, anh ta cảm thấy công phu chém gió của Trần Hùng này có hơi bá đạo rồi, lục phiến môn phương bắc đã mục nát tới tận cốt tủy rồi, muốn khôi phục lại uy phong, đâu có dễ nói vậy?

Sợ là không tới ba năm năm, căn bản là không thể hoàn thành được chuyện này, hơn nữa, trước hết bọn họ phải có một người lãnh đạo tốt.

Này giống như Cảng Đảo mấy mươi năm trước, kết cấu trên dưới như một mớ hỗn độn, sau đó ủy ban chống tham nhũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể khơi lại nguồn gió mới.

Đây, lại có khác gì đâu chứ.

Trần Hùng mỉm cười, cười trông rất là tự tin, anh siết chặt nắm tay của mình, sau đó giơ ra hai ngón tay: "Thứ nhất, tôi có tiền. Thứ hai, nắm đấm của tôi đủ cứng!"

Truy Phong im lặng hồi lâu, tựa hồ như đang ngẫm nghĩ ý nghĩa hai câu nói trên của Trần Hùng, nhưng Trần Hùng lại yên lặng chờ đợi phản ứng của anh ta mà chẳng hề thúc giục.

Một lúc lâu sau, Truy Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hùng nghiêm nghị, nói: "Thật sự có thể sao?"

"Thẩn Hổ, sư phụ của anh đã bại trong tay tôi, chứng minh tôi mạnh hơn ông ta, anh từng tin tưởng ông ta, cho nên bây giờ cũng có thể tin tưởng tôi"

Truy Phong có chút kinh ngạc: "Cậu, sẽ không khiến tôi thất vọng?"

"Ha ha!"

Trần Hùng không trả lời, chỉ cười lên một tiếng, liền từ trên lầu nhảy xuống.

Truy Phong theo sát phía sau.

Nửa giờ sau, hai người trở lại quán ăn trước đó, lúc này đám người Diệp Phi vẫn còn ngồi ở đây, đang không biết làm gì.

Nhìn thấy Trần Hùng và Truy Phong trở lại, mấy người này mới chậm rãi bước tới, đồng thời Diệp Phi cũng phát hiện lúc này Truy Phong hình như có chút không giống khi nãy.

“Thức ăn đã nguội hết rồi, bảo quán bưng lên một phần mới đi.” Trần Hùng nói xong chỉ vào trên bàn ăn có giá trị hơn bảy mươi triệu kia.

Diệp Phi ở một bên vội vàng nói: "Môn chủ, những món này còn chưa ăn mà, mang lên thêm một phần thật sự quá lãng phí."

"Đóng gói mang về, bây giờ mang lên một phần khác."

Tất cả mọi người đều nhìn Trần Hùng với ánh mắt kỳ quái, hình như đang suy nghĩ trước đây môn chủ tân nhiệm này rốt cuộc là làm gì, bộ dạng trông giống như người có tiền.

Trần Hùng nhìn thấy sự nghi ngờ của mọi người, liền nói: "Trước đây tôi là một người kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, lai lịch cũng tuyệt đối trong sạch."

Trần Hùng giải thích ngắn gọn vài câu, đã xua tan nghi ngờ của mọi người, nửa tiếng sau, khách sạn lại mang lên một phần khác, đồng thời mang đến mấy chai Lafite đắt tiền.

Trần Hùng rót cho mỗi người một ly, sau đó nhìn lướt qua mọi người một vòng, nói: "Bây giờ để tôi giới thiệu một chút, tôi là Trần Hùng, môn chủ mới của lục phiến môn phương bắc."

"Bắt đầu từ bây giờ, Trần Hùng tôi sẽ thành lập doanh trại riêng cho mình, ai tình nguyện gia nhập, thì nâng ly của mọi người lên."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận