Điện Đức Hoàng - Chương 72

Điện Đức Hoàng Chương 72
Một trăm lẻ năm tỷ sao mà đủ được, muốn vay, thì vay ba trăm năm mươi tỷ đi.”

Lâm Ngọc Ngân: “Hả?”

“Anh Cường, ý của anh là?” Triệu Hải Cường vội vàng nói: “Ba trăm năm mươi tỷ, cho cô vay đấy, bây giờ tôi lập tức kêu người đến soạn hợp đồng.”

“Nhưng mà, chúng tôi vốn không hề có cái gì để gán nợ cả…”

Triệu Hải Cường cười, anh ta chỉ về phía một phần hạng mục hợp đồng của Tập đoàn Hồng Vân ở trước mặt của cô, nói như đinh đóng cột: “Cô Ngân, phần hợp đồng trong tay cô, cùng với tư cách tương lai quý công ty có thể gia nhập Đại Hưng Thịnh, thì đã có giá ba nghìn năm trăm tỷ rồi!”

Một cuộc cho vay hoang đường cứ như vậy mà ù ù cạc cạc được định rồi.

Triệu Hải Cường đã bắt đầu bắt tay vào sửa sang lại hợp đồng, chỉ cần Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân xuống lầu dưới chờ mười phút, khoản vay này đã có thể hoàn tất.

Nếu như hỏi Lâm Ngọc Ngân có lo lắng rằng khoản vay này là lừa gạt hay không, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng.

Bây giờ Lâm Ngọc Ngân không có gì cả, người ta còn có thể lừa cô cái gì đây?

Ngồi ở sảnh chính đón khách của ngân hàng Sacombank, đại não của Lâm Ngọc Ngân vẫn trống rỗng như cũ.

Ngân hàng Sacombank cho vay chỉ đơn giản như vậy?

Chỉ dựa vào một bản hợp đồng thôi, là có thể đi vay rồi?

Ba trăm năm mươi tỷ, cứ cho vay dễ dàng như vậy sao?

“Trần Hùng, anh còn có lòng dạ ngồi lướt điện thoại à, sao anh cứ bình chân như vại được vậy chứ?”

Lâm Ngọc Ngân đột nhiên giật lấy điện thoại từ trong tay Trần Hùng: “Bây giờ em đang đứng ngồi không yên, vì sao anh còn bình tĩnh vậy mà ù ù cạc cạc được định rồi.

Triệu Hải Cường đã bắt đầu bắt tay vào sửa sang lại hợp đồng, chỉ cần Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân xuống lầu dưới chờ mười phút, khoản vay này đã có thể hoàn tất.

Nếu như hỏi Lâm Ngọc Ngân có lo lắng rằng khoản vay này là lừa gạt hay không, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng.

Bây giờ Lâm Ngọc Ngân không có gì cả, người ta còn có thể lừa cô cái gì đây?

Ngồi ở sảnh chính đón khách của ngân hàng Sacombank, đại não của Lâm Ngọc Ngân vẫn trống rỗng như cũ.

Ngân hàng Sacombank cho vay chỉ đơn giản như vậy?

Chỉ dựa vào một bản hợp đồng thôi, là có thể đi vay rồi?

Ba trăm năm mươi tỷ, cứ cho vay dễ dàng như vậy sao?

“Trần Hùng, anh còn có lòng dạ ngồi lướt điện thoại à, sao anh cứ bình chân như vại được vậy chứ?”

Lâm Ngọc Ngân đột nhiên giật lấy điện thoại từ trong tay Trần Hùng: “Bây giờ em đang đứng ngồi không yên, vì sao anh còn bình tĩnh như thế được vậy?”

Trần Hùng: “Hả?”

“Đây không phải là Lâm Ngọc Ngân và ông chồng ăn mày kia sao, sao hai người cũng ở đây?”

Ngay lúc này, giọng nói đầy mỉa mai và lạnh lùng kia của Lâm Tú Minh vang lên bên tai của hai người.

Lâm Ngọc Ngân ngẩng đầu lên, thì thấy Lâm Tú Minh, Trương Gia Bảo và Trương Tuấn Dương đang đứng ở trước mặt bọn họ.

Lâm Ngọc Ngân cũng hoảng sợ, nói: “Lâm Tú Minh, sao cô lại ở đây?”

“Hừ, một con quỷ như chị hỏi mà không thấy xấu hổ à.”

“Nếu không phải do chị ăn cây táo rào cây sung làm hại nhà họ Lâm của chúng tôi, thì bây giờ chúng tôi có cần đến ngân hàng vay tiền không?”

“Lâm Ngọc Ngân, chị nói xem sao chị lại đê tiện như vậy, tốt xấu gì nhà họ Lâm cũng nuôi chị mấy chục năm, nuôi chó cũng tốt hơn so với nuôi chị đấy!”

Lâm Ngọc Ngân bị Lâm Tú Minh nói tới mặt đỏ tía tai, cô không kịp phản ứng lại bọn họ được.

Nói cho cùng thì thật sự bởi vì lúc cô rời đi đã mang theo hợp đồng với Tập đoàn Hồng Vân, mới khiến nhà họ Lâm rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Nhưng mà lỗi của tất cả những việc này hoàn toàn không phải do Lâm Ngọc Ngân, mà là bị nhà họ Lâm của cô ta ép…

Lâm Ngọc Ngân nén giận, nhưng cũng không có nghĩa là Trần Hùng có thể nuốt trôi cơn giận này.

Anh từ từ đứng lên, hai tròng mắt lạnh lẽo như băng: “Cô nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ rút lưỡi của cô xuống.”

Lâm Tú Minh đột ngột lùi về phía sau một bước, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Ngày đó, một cú đấm kinh khủng kia của Trần Hùng ở trong phòng họp, đến bây giờ vẫn làm cho da đầu Lâm Tú Minh cảm thấy tê dại.

“Anh… Anh muốn làm gì, xã hội pháp luật, anh cũng không thể làm ẩu làm càn đâu!”

“Trần Hùng, Lâm Ngọc Ngân, hai người định đến đây để vay tiền à?”

“Bởi vì, hai người cần tiền để mở công ty mới?”

“Chẳng qua là tôi tốt bụng và có thiện chí lắm mới nói cho chị biết, hôm nay nhất định hai người sẽ không vay được một đồng nào ở đây đâu!”

Nói xong, Lâm Tú Minh quay đầu lại nói với Trương Tuấn Dương bên cạnh, sau khi nghe xong, Trương Tuấn Dương liền liếc mắt qua Trương Gia Bảo ở bên cạnh một cái.

Trương Gia Bảo khẽ gật đầu, Trương Tuấn Dương lập tức đi tới trước mặt Lâm Ngọc Ngân với vẻ mặt âm u.

“Cô là Lâm Ngọc Ngân đúng không? Tôi là Trương Tuấn Dương, là quản lý cấp cao của bộ phận tín dụng của ngân hàng Sacombank.”

“Thật tiếc là phải nói cho cô biết, chỉ dựa vào cái chuyện mà cô đã làm ra với người trong gia tộc của mình kia, thì chúng tôi đã có thể nhận định phẩm hạnh của cô cực kỳ có vấn đề.”

“Cho nên, ngân hàng Sacombank của chúng tôi, tuyệt đối sẽ không có khả năng cho cô vay một đồng nào!”

Trương Tuấn Dương cậu ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám khiến đại thân khó chịu?

“Cái tên có mắt như mù nhà cậu, sao cậu có thể đắc tội với một khách hàng lớn như cô Ngân đây được hả?”

“Giám đốc điều hành của bộ phận tín dụng?”

“Trương Tuấn Dương, bây giờ tôi tuyên bố, cậu đã bị sa thải…”

“Còn nữa, vừa rồi cậu cho hai người kia vay bảy mươi tỷ đúng không? Hợp đồng lập cho vay tức hết hiệu lực!”

Đầu óc Trương Tuấn Minh nổ “đoàng” một tiếng, mặt của Trương Gia Bảo và Lâm Tú Minh ở bên cạnh cũng trở nên trắng bệch.

Trương Tuấn Dương đã bị sa thải, vậy khoản vay vừa rồi phải giải quyết thế nào bây giờ?

Mảnh đất Bình Nam kia phải làm sao bây giờ?

“Bộp” một tiếng, Trương Tuấn Dương lập tức quỳ xuống trước mặt Triệu Hải Cường, giống như bị dọa đến nỗi hồn phi phách lạc.

“Chủ tịch, ông đừng sa thải tôi mà.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận