Điện Đức Hoàng - Chương 1890: Giải cứu

Điện Đức Hoàng Chương 1890: Giải cứu
Trần Hùng rời đi một mình sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Gora.

"Gora, bạn tôi bị Trần Kỳ Lâm bắt rồi, địa điểm là Tử Trúc Lâm biên giới thành phố Cửu Long."

"Còn nữa, Trần Kỳ Lâm bắt tôi phải đi một mình, tôi muốn các cậu che giấu dấu vết hành động."

Trần Hùng dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói rõ tình huống hiện tại chỗ Gora, Gora bên đầu kia điện thoại cũng trả lời một chữ đơn giản dứt khoát: "Vâng!"

Một chiếc xe cờ đỏ phóng nhanh như tia chớp trên đường cao tốc, đón mặt trời trên không, đuổi theo tốc độ rơi về phía tây của mặt trời, lái thẳng đến Tử Trúc Lâm biên cảnh thành phố Cửu Long.

Cùng lúc đó, sau khi Gora nhận xong cuộc điện thoại, việc đầu tiên là triệu tập mười thành viên của Thiên Tội, trong giọng nói tràn đầy vẻ nghiêm khắc.

"Mục tiêu, Tử Trúc Lâm biên cảnh thành phố Cửu Long, tất cả mọi người chia nhau hành động, phải đến nơi trong hai tiếng, sau đó tìm ra tất cả bố trí của Trần Kỳ Lâm, tập trung vào mục tiêu."

"Sau khi lão đại ra lệnh, đánh chết toàn bộ, mặt khác, tôi muốn các cậu che giấu hành tung của mình, ai làm lộ hành tung khiến hành động cứu viện thất bại… tự sát!"

"Vâng!"

Nhóm thành viên Thiên Tội cũng trả lời một chữ đơn giản dứt khoát, sau đó chia thành tốp nhỏ, thông quá đủ loại cách thức, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi đến Tử Trúc Lâm biên cảnh thành phố Cửu Long.

Thời tiết hôm nay hơi kỳ lạ, lúc chiều trời còn nắng, nhưng đến hơn bốn giờ bầu trời đã trở nên âm u.

Mà đến khoảng hơn năm giờ đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa rồi.

Nhiệt độ trong Tử Trúc Lâm cũng hạ xuống đột ngột, thỉnh thoảng còn có mấy cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta ớn lạnh cả sống lưng.

Bây giờ đã vào mùa hè rồi, đột nhiên xuất hiện loại thời tiết này, thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Lúc này Triệu Hiền Quyên đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ sau rừng trúc, có bốn cao thủ cạnh gác, đừng nói Triệu Hiền Quyên chỉ là cô gái tay trói gà không chặt, cho dù có là một cao thủ thì cũng khó mà chạy thoát được.

Mà Trần Kỳ Lâm mặc Hán phục lúc này vẫn ngồi trước bàn như cũ, dùng bút lông vẽ lên giấy Tuyên Thành.

Bức tranh này anh ta đã vẽ cả hai tiếng đồng hồ rồi, vẽ một bức tranh liên hoàn.

Mà nội dung đầu tiên của bức tranh liên hoàn này chính là vẽ cảnh Trần Hùng đến Tử Trúc Lâm, anh cùng với đàn em cao thủ của mình chiến đấu với nhau, cảnh tượng vô cùng khốc liệt.

Sau đó Trần Hùng bị đàn em của mình bắt sống, bị trói đến bàn giải phẫu, anh bị tiến sĩ rút cốt tủy, cuối cùng bị tiêm Con Nhện Đỏ liều lượng lớn, biến thành một con quái vật không có ý thức, chỉ biết nghe theo lệnh của anh ta.

Trí tưởng tượng của Trần Kỳ Lâm vô cùng phong phú, nếu như anh ta có thể quay đầu làm lại cuộc đời, trở thành một hoạ sĩ vẽ truyện tranh, nhất định là có thể hot toàn cầu.

Nhưng vẽ tranh chỉ là nghề phụ của anh ta.

Anh ta buông bút vẽ trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bị rừng trúc che lấp, có vẻ như sắp mưa rồi.

"Hợp cảnh mà."

Trần Kỳ Lâm cười khặc khặc khặc một tiếng quái đản: "Trần Hùng, sao còn chưa tới nữa?"

Hắc Vô Thường bên cạnh xem thời gian một chút, nói: "Hẳn là sắp đến rồi, chủ nhân, tôi đã sắp xếp xong hết tất cả trong này rồi, hôm nay Trần Hùng có mọc cánh cũng khó thoát."

"Ừ."

Trần Kỳ Lâm nhìn đám người đứng phía trước, tổng cộng có gần hai mươi người, đều là hạng cùng hung cực ác mà mấy năm nay anh ta thu thập được trên giang hồ phương Bắc.

Đám người này mỗi một người đều có sức chiến đấu cực kỳ mạnh, ngày xưa là những kẻ độc ác không việc ác gì không làm trên giang hồ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận