Điện Đức Hoàng - Chương 1707: Long Khuyết

Điện Đức Hoàng Chương 1707: Long Khuyết
“Đây chính là Long Khuyết.”

Nhìn thấy con dao này lần đầu tiên Trần Hùng liền bị hấp dẫn, anh theo bản năng đem Long Khuyết cầm lên, sau đó rút vỏ dao ra.

Bề mặt lưỡi dao phẳng và mịn, tản mát ra hàn khí chấn áp lòng người, một cỗ phong mang hoàn toàn không cách nào che giấu khiến Trần Hùng cũng thở ra một hơi khí lạnh.

Anh cẩn thận đưa ngón tay của mình về phía lưỡi dao, cách lưỡi dao còn khoảng một centimet anh liền cảm giác đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn nhỏ, anh vội vàng rụt lại liền phát hiện ngón tay của mình đã bị cắt ra một miếng.

“Con dao này thật sắc.”

Trần Hùng khiếp sợ, mấy năm nay anh ở nước ngoài coi như đã chứng kiến không ít thần binh lợi khí, nhưng chưa từng thấy qua có vũ khí nào có thể sánh ngang với con dao Long Khuyết này.

Đây chắc chắn không phải là một con dao găm bình thường!

Trần Hùng đứng lên, cầm dao găm nhẹ nhàng vung lên, trong hư không trong nháy mắt xuất hiện một vệt dao màu xanh biếc, tựa như hư không cũng bị nó cắt xuyên qua.

Hí!

Anh tùy ý vung dao găm lên, một vệt sáng màu xanh bắn ra đánh về phía vách đá cách đó không xa.

Dao găm vào vách đá giống như đâm vào bên trong đậu hũ, căn bản không có bất kỳ sức đề kháng nào.

Trần Hùng đi lên rút nó ra từ bên trong vách đá, theo bản năng xẹt qua vách đá, vẽ ra một vết tích cực sâu, giống như không có bất kỳ sức đề kháng nào.

“Thứ này dùng vật liệu gì tạo ra vậy, sao lại sắc bén như thế?”

“Anh thích nó sao?”

Nghiêm Hưng Đằng đi về phía Trần Hùng, anh ta rất hài lòng với bộ dáng không nỡ buông tay của Trần Hùng hiện tại, cười nói.

“Đúng vậy.” Trần Hùng gật đầu.

Tuy rằng thích, nhưng anh cũng không có tính toán đem con dao găm này chiếm làm của mình, vì thế anh đem con dao trả cho Nghiêm Hưng Đằng.

“Anh đang làm gì vậy?” Nghiêm Hưng Đằng ngược lại sửng sốt.

“Trả lại cho anh, đây chính là vật cha anh yêu thích.”

Nghiêm Hưng Đằng lại vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi không biết võ công lấy thứ này làm gì? Năm đó Nhậm Thiên Thanh dẫn đầu tiêu diệt nhà họ Nghiêm tôi, ngoại trừ muốn chiếm tài sản của nhà họ Nghiêm tôi ra còn muốn có được con dao Long Khuyết này.

Ông Đại Hùng đối với tôi giả tình giả nghĩa cũng là vì con dao này, chứng tỏ thứ này đối với người tập võ các anh có lợi ích rất lớn, nếu đã như vậy tôi tặng cho anh.”

Trần Hùng lắc đầu, “Tôi thực sự thích con dao này, nhưng đây là cha anh để lại cho anh, tôi không nhận.”

“Cầm đi.”

Nghiêm Hưng Đằng lại rất nghiêm túc nói: “Trần Hùng, anh biết tôi không phải là người giả tạo, hơn nữa nếu cha tôi ở trên trời có linh, ông ấy nhất định hy vọng có thể nhìn thấy con dao Long Khuyết này tìm được chủ nhân tốt, phát huy ra uy lực chân chính của nó.

Cha tôi năm đó rất thích nghệ thuật, chỉ dụng con dao găm này để khắc đã coi là chôn vùi nó, bây giờ tìm thấy một người thực sự hiểu nó ngược lại là một điều tốt.”

Nghiêm Hưng Đằng nói một hồi như vậy chính là muốn đem dao tặng cho Trần Hùng, hơn nữa anh ta cũng tỏ rõ ràng, nếu Trần Hùng không nhận anh ta sẽ trực tiếp đem dao Long Khuyết ném vào bên trong sông Tùng Hà.

Cuối cùng, Trần Hùng vẫn không có cách nào từ chối Nghiêm Hưng Đằng chỉ có thể cầm lấy dao Long Khuyết.

Lại nói, tuy rằng Trần Hùng vẫn luôn từ chối nhưng từ sâu trong nội tâm anh, anh rất muốn con dao Long Khuyết này.

Một cao thủ chân chính khát vọng một vũ khí, không khác gì một người độc thân mấy chục năm muốn có vợ là chuyện bình thường.

Cho nên hôm nay Trần Hùng may mắn có được dao Long Khuyết tuyệt đối là một vụ thu hoạch vô cùng lớn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận