Điện Đức Hoàng - Chương 459: Tức no rồi

Điện Đức Hoàng Chương 459: Tức no rồi
Vì vậy, Trần Hùng ngồi xuống cùng Viễn Quân Dao, quả gia Lâm Thiên Toàn ở một bên, đứng phụ trách rót rượu.

“Anh Hùng, mẹ tôi thực sự rất tốt với anh.”

“Bình thường tôi ở nhà ở rêu muốn ăn mấy món này, bà ấy đều không làm cho tôi”

“Khi lần này anh đến, bà ấy liền thể hiện hết tất cả các tài năng nấu ăn của mình ra.”

“Lần này, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc ăn no một bữa rồi.”

Nói rồi, Viễn Quân Dao không quan tâm đến hình tượng gì nữa, trực tiếp dùng tay cầm một cánh gà trên đĩa lên, cho vào miệng gặm. Viễn Trọng Chi ở một bên nhất thời đen mặt, mắng: “Nhìn con xem, khách còn chưa động đũa, con đã dùng tay bốc rồi.”

“Còn không bỏ xuống, một chút lễ giáo cũng không có ” Viễn Quân Dao thấy cha mắng không sợ một chút nào, tiếp tục nhai cánh gà trong tay. Nói xong, cô ta cầm lấy một cái đặt vào trong bát của Trần Hùng, một bên nhai một bên nói: “Anh Hùng anh cũng ăn đi, tay nghề của mẹ tôi thực sự là không còn gì để nói.

Trần Hùng có chút xấu hổ.

Cách cư xử của cô gái này thực sự rất khác biệt với khuôn mặt thanh tú vốn có. Viễn Trọng Chi cũng bó tay với cô con gái ruột của mình, vì vậy ông ta thở dài nói: “Trần Hùng, mặc kệ nó đi, ngày thường là cho chúng ta chiều hư nó rồi.”

“Không có chút lịch sự nào.”

Viễn Trọng Chi trừng mắt nhìn Viễn Quân Dao nói: ” Với cái đức hạnh của của con, sau này không có ai dám lấy con đâu”

Viễn Quân Dao vô thức nhìn Trần Hùng ở một bên “Con không kết hôn với bất kỳ ai ngoại trừ anh Hùng”

Trần Hùng:”…

Cảnh tượng nhất thời trở nên ngượng ngùng, Viễn Trọng Chi vội vàng ra hiệu cho Lâm Thiên Toàn đang đứng bên cạnh rót rượu để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng.

Lâm Thiên Toàn rất khéo rót hai lỵ, Viễn Trọng Chi nói: “Trần Hùng, tiếp đại không thấu đáo, chúng ta uống một ly đi.”

Trần Hùng cầm ly rượu lên, hướng tới chỗ Viễn Trọng Chi: “Cảm ơn chú Chi”

Không bao lâu, Phương Anh bưng đĩa sườn heo kho, món cuối cùng đặt lên bàn, rồi ngồi xuống.

Bà ấy không uống được rượu, vì vậy Lâm Thiên Toàn rót cho bà ấy một tách trà, bà ấy cũng kính Trần Hùng một ly: “Trần Hùng, dì Anh kính con một ly”

“Cảm ơn dì Anh”

Cả gia đình như vậy bắt đầu bữa ăn, bàn ăn ấm áp vui Phương Anh gắp đồ ăn cho Trần Hùng, sợ anh ăn ít. vé.

Điều này khiến Viễn Quân Dao có chút không vui: “Mẹ, anh Hùng còn chưa vào nhà mình, mà mẹ đã đối với anh ấy như con rể vậy, trong lòng mẹ còn có đứa con gái như con sao?”

Trần Hùng:”…”

Phương Anh trừng mắt nhìn Viễn Quân Dao, nói: “Đừng ở đây ăn nói linh tinh, Trần Hùng người ta, là người đã có gia đình rồi đấy.

“Đừng có mà có ý nghĩ gì với Trần Hùng, nếu như con đã muốn gả đi như vậy, để hôm khác mẹ sẽ đi chọn cho con một người chồng thật tốt.

Viễn Quân Dao lắc đầu liên tục: “Con đã nói rồi, cả đời này ngoài anh Hùng ra con sẽ không gả cho ai hết.”

Trần Hùng”…

“Câm miệng”

Viễn Trọng Chi cuối cùng vẫn là có chút tức giận con gái mình, thực sự là càng ngày càng không coi ai ra gì.

“Con lớn như vậy rồi, vẫn còn buông thả như vậy.”

“Con còn nói linh tinh một câu nữa, thì đừng ăn nữa.”

Khi Viễn Trọng Chi thực sự đã tức giận, Viễn Quân Dao vẫn là rất sợ sự uy nghiêm của cha mình.

Vì vậy, cô ta phải im lặng và tiếp tục ăn.

Trần Hùng vội vàng chuyển đề tài nói: “Dì Anh, cơ thể dì phải điều dưỡng cho tốt, dù sao dì vẫn còn căn bệnh xơ gan.”

“Dì định khi nào thì đi điều trị, cái này không thể trì hoãn được.”

Viễn Trọng Chi trả lời giúp bà ấy: “Thực ra hôm nay tôi định đưa dì Anh của cậu sang Mỹ điều trị, nhưng dì Anh của cậu nói rằng bà ấy nhớ và muốn gặp cậu.”

“Vì vậy, tôi đã đổi vé sang ngày mai”

Phương Anh cười nói: “Bệnh ngày của dì, chậm một ngày cũng không có gì nghiêm trọng,con đừng căng thẳng như vậy.”

Trái tim Trần Hùng có vài phần cảm động.

“Đi Mỹ chữa trị cũng rất tốt, dù sao chuyện này cũng không thể làm qua loa được.”

“Ừ, đúng vậy” Phương Anh nói: “Ngày mai dì sẽ dẫn Quân Dao đi cùng, để tránh cô con gái này ở nhà gây phiền phức “Mẹ, con không muốn đi Mỹ cùng mẹ.” Viễn Quân Dao ở một bên phản đối.

Viễn Trọng Chi cau mày nói: “Viễn Quân Dao, con đang nói cái gì vậy? Vé máy bay đã đặt cho con rồi, hơn nữa con không phải là vẫn luôn ở cùng mẹ sao?”

Viễn Quân Dao mím môi nói: “Một ca phẫu thuật xơ gan nhỏ, cũng không có gì to tát, con muốn ở nhà chơi với anh Hùng.”

“Xằng bậy!”

Viễn Trọng Chi đập đũa xuống bàn, khiến Viễn Quân

Dao sửng sốt.

“Được rồi, đi thì đi, tức giận cái gì chứ?” Sau đó, Viễn Quân Dao tiếp tục ăn cơm.

Cả Viễn Trọng Chi và Phương Anh đều cảm thấy cô con gái của mình, có chút bất trị. Họ không muốn con gái mình phá hỏng gia đình Trần

Hùng.

Viễn Trọng Chi và Trần Hùng cạn một lỵ, nói, “Trần Hùng, tôi nghe nói lần trước cậu đã tổ chức đám cưới thế kỷ với vợ mình tại Sky City, là nhà hàng cao cấp ở trên tầng cao nhất dành cho giới thượng lưu của thành phố Bình Minh”

“Hơn nữa, trong đám cưới, còn tặng vợ mình một dây chuyền trái tim của thiên sứ.” Viễn Trọng Chi không hổ là vua của tỉnh Cửu Nam, những tin tức này, lại có thể nghe ngóng được rõ ràng như vậy. Trần Hùng cười nói: “Đúng vậy, chủ Chi, tôi đã nợ vợ con mình quá nhiều thứ, nên bây giờ tôi muốn cho họ những gì tốt nhất.”

“Hừ, Trần Hùng, cháu thực sự là một người đàn ông tốt, thẳng thắn vô tư.

“Giống như khi tôi còn trẻ.

Trần Hùng tất nhiên có thể cảm nhận được tình cảm mà Viễn Trọng Chi dành cho vợ mình, nói về phương diện này thì quả thực họ rất giống nhau.

Mấy người mỉm cười, lại cụng ly.

“Trần Hùng, cậu nhất định là rất yêu thương vợ con của mình.” Nhắc đến Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo, có một dấu vết ngọt ngào không thể che giấu trên khuôn mặt của Trần Hùng.

“Đúng vậy, tôi rất yêu họ, họ chính là tất cả đối với Trần

Hùng tôi.”

Viễn Trọng Chi cười nói: “Vậy thì lần sau đưa vợ con cậu đến đây, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm đi.”

“Không vấn đề gì, chủ Chi.”

“Hu”

Viễn Quân Dao ở bên cạnh đột nhiên đặt đôi đũa trên tay xuống rất không vui “Các người đang cố ý chọc giận con đúng không?”

“Không ăn nữa, các người đạt được ý nguyện rồi đấy, con tức no rồi.”

Vừa nói xong, Viễn Quân Dao đứng dậy, trừng mắt nhìn Trần Hùng, quay người rời khỏi phòng ăn.

“Hây, đứa con gái này thật sự là càng ngày càng vô lý”

Viễn Trọng Chi thở dài, Phương Anh cũng đứng lên: “Mọi người tiếp tục ăn cơm, tôi đi nói chuyện với nó.”

Nói xong, Phương Anh cũng đi theo ra khỏi phòng ăn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận