Điện Đức Hoàng - Chương 1486: Toàn quân rút lui

Điện Đức Hoàng Chương 1486: Toàn quân rút lui
Cả vùng biển rộng lớn như vậy đột nhiên chìm trong sự im lặng một cách quỷ dị, và chỉ trong vài phút sau đó, bất kể là tàu thủy hay tàu cao tốc, tất cả bọn họ đều nhao nhao quay đầu thuyền rời đi, giống như gặp quỷ mà vội vàng rút lui.

Như thủ lĩnh của quân đoàn Bạo Tẩu đã nói, đó chính là lá cờ vua của điện Đức Hoàng, và trên đó chính là điện chủ của điện Đức Hoàng. Trong thế giới ngày nay, có ai dám mạo hiểm như vậy và đến khai chiến cùng điện Đức Hoàng?

Đã từng có một Hắc Ám đồ đằng không ai bì nổi sử dụng những thủ đoạn mạnh bạo để trấn áp tất cả các tổ chức giang hồ trên thế giới, nhìn thấy ai không vừa mắt thì lập tức tiêu diệt, cái lại tàn bạo đó cho đến nay vẫn còn nhớ nguyên như in trong ký ức của các thế lực giang hồ này.

Tuy nhiên, một tổ chức vốn không ai bì nổi như vậy mà đã bị đánh bại ở trong tay của điện Đức Hoàng, cuối cùng là tan thành mây khói.

Ở đây làm gì còn có ai có thể sánh vai được như Hắc Ám đồ đằng, hơn nữa lại càng không có ai sẽ ngu ngốc đến mức tự đi hủy hoại toàn bộ tổ chức của mình chỉ vì 500 triệu đô la Mỹ.

Thực ra có một lần, lúc đó ở trên núi Bồng Lai, đám sát thủ và mấy tên lính đánh thuê kia dù đã biết rõ thân phận của Trần Hùng nhưng vẫn dám đánh một trận với anh. Nhưng dù sao lúc ấy bọn họ cũng đã bị Trần Hùng đẩy vào ngõ cụt, hơn nữa không ít người trong bọn họ là bị toàn quân phái đi, cũng không liên lụy đến các thế lực lớn.

Mà tất cả những người này đều tồn tại dưới hình thức một gia tộc, có quá nhiều điều phải cố kỵ, lại tăng thêm việc Trần Hùng cũng không có ép buộc đám người bọn họ nên bọn họ vẫn có quyền được lựa chọn.

Cho nên, làm gì có ai dám đánh cược vận mệnh của chính mình và cả gia tộc mình?

“Là vương kỳ của điện Đức Hoàng, lùi lại, tất cả đều lùi lại.”

“Rút lui, đừng lại gần đó, bằng tốc độ nhanh nhất mau mau rút lui.”

Chỉ trong chốc lát, bốn phía trên mặt biển rộng lớn đều vang lên những âm thanh rút lui khắp nơi, mười thế lực thi nhau quay đầu, ngay từ đầu thế như chẻ tre, nhưng hiện tại tất cả đều thấy sợ rồi, không có bất kỳ ngoại lệ.

“Xong rồi, xong rồi.”

Bên trên con tàu ở phía bên này, khi nhìn thấy tình cảnh như thế này, vẻ mặt của hai tên phụ tá đắc lực kia của Thần Hổ sớm đã tái nhợt đi.

Bọn họ không ngờ được rằng Trần Hùng sẽ lại trực tiếp dựng thẳng cờ lên như vậy, uy lực chấn nhiếp của điện Đức Hoàng ở quốc tế thực sự là quá kinh người, không có bất kỳ một thế lực nào dám công khai khiêu chiến cùng điện Đức Hoàng, ít nhất là trong hiện tại.

“Dừng lại, tất cả các người đều dừng lại hết đi.”

“Không cần phải đi, toàn bộ không ai được đi, chúng tôi có thể thêm tiền, thêm 100 triệu đô la thì sao?”

“200 triệu, 200 triệu đô la Mỹ, nếu không thì 300 triệu, tổng cộng số tiền thưởng là 800 triệu đô la Mỹ, mau quay lại và cứu Thần Hổ cho chúng tôi.”

Một trong hai tên phụ tá đắc lực của Thần Hổ lao tới đầu mũi tàu và hét lên với những thế lực giang hồ lớn của Nhật Bản ở xung quanh, lúc này bọn họ đã không còn muốn giữ bất cứ cái gì gọi là tài sản tư nhân nào nữa. Chỉ cần bọn họ có thể giải cứu được ông chủ của bọn họ ra ngoài, họ sẵn sàng trả tất cả bằng mọi giá.

“Còn có nửa tấn vàng nữa, các người mau quay trở lại đây, nếu ai làm được, tất cả tài sản đều là của người đó.”

Đoàng...

Ngay phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng súng, một viên đạn được bắn ra này chính là nhắm vào một tên thuộc hạ của Thần Hổ.

Sắc mặt của anh ta ngưng tụ lại, theo bản năng, anh ta di chuyển cơ thể của mình sang một bên, và viên đạn đó theo gương mặt anh ta ba sượt qua má.

“Con mẹ nhà ông!”

Trên con tàu đối diện, một cán bộ gia tộc Sơn Khẩu cầm trên tay một khẩu súng Desert Eagle và bắn nhiều phát về phía bên này, trông anh ta có vẻ đang rất tức giận, vô cùng tức giận.

“Các người đang muốn gài bẫy giết toàn bộ chúng tôi đấy à? Hôm nay tốt hơn hết là các người không nên sống sót trở về Nhật Bản, nếu không, chúng tôi sẽ để cho các người chết không có chỗ chôn.”

Hai tên phụ tá đắc lực của Thần Hổ trực tiếp ngây người ra, phía trước, như có một viên đạn đang hướng về phía bọn họ mà phóng tới.

Lúc này, cả hai người đều chật vật mà ngồi xổm xuống dưới dưới lan can của con tàu, không dám ngoi đầu lên.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận